Niếp Môn

Chương 4 : Nụ cười dưới gốc anh đào

Ngày đăng: 21:50 21/04/20


Bảo vệ tản đi, trong công viên anh đào lại khôi phục cảnh tượng nào nhiệt như trước.



Thời tiết hôm nay thật  tốt hiếm thấy, Lãnh Tang Thanh vẫn còn mê tín, bất kể đi đến thành phố nào cũng đều luôn tin, chỉ cần một ngày có thời tiết tốt nhất định phải đi ra ngoài một chút, ánh nắng tươi sáng ban ngày sẽ làm cho tâm trạng tốt hơn, tâm trạng tốt, vận may cũng đến.



Lúc nãy, khi cô kéo Phác Tuệ cùng nhau đi tới tảng đá lớn dưới góc cây anh đào, thấy hoa anh đào theo gió dồn dập thổi tới, sớm đã đem những lo lắng mấy ngày trước vứt bỏ hết, vội vàng giơ máy ảnh lên chụp liên tục cảnh tượng mùa xuân này.



Đây là thói quen của cô, đi tới đâu đều chụp hình lại, cho nên trong va li của cô dày cộp những tấm hình do cô chụp, chỉ là, cô phải kiếm một món tiền mới được, máy ảnh của cô không phài là máy kỹ thuật số, mà là một loại máy cũ sử dụng cuộn phim truyền thống, sử dụng cuộn phim cũng đòi hỏi phải có sự phối hợp với máy, điều này tạo nên sự chuyên nghiệp, máy chụp hình loại này nhất định phải cực kì thông thạo, cùng với thị giác đặc biệt, kỹ thuật chụp hình thiên phú, nếu không chỉ e sẽ làm lãng phí cuộn phim.



Giống như các ngôi sao phải dùng phim ảnh để thể hiện giá trị của bản thân, phim truyền hình rất khó thu hút ngôi sao lớn cũng do nguyên nhân đó.



Phác Tuệ bởi vì kế hoạch xuất bản sách tranh biếm họa đã hoàn thành cũng rất cao hứng, cô mặc một chiếc váy xinh đẹp, dưới cây anh đào không ngừng làm dáng trước máy ảnh của Lãnh Tang Thanh, nhằm tìm cách đoạt được một bức ảnh đẹp.



"Này, Phác Tuệ, đừng lãng phí cuộn phim của tớ được không? Mấy lần rồi người mẫu đều biến thành cậu." Lãnh Tang Thanh tuy rằng oán giận, nhưng vẫn giơ máy ảnh liên tục chụp cho cô.



"Còn nói nữa, tớ chỉ có cách này để làm người khác chú ý mà thôi. Bằng không tất cả ánh mắt mọi người đều dán lên người cậu, tớ hôm nay ăn mặc đẹp thế này cũng không có mặt mũi rồi”, Phác Tuệ cũng oán giận, chạy tới đùa vui với cây anh đào.



Lãnh Tang Thanh không quan tâm đến ánh mắt của người khác, mỗi lần cô chụp một kiểu ảnh đều có rất nhiều ánh mắt quan tâm, cũng không biết bọn họ là nhìn cái gì nữa.



Suy nghĩ, cô dựa vào cánh cửa, rồi sau đó nhìn thoáng qua những tấm ảnh của mình, không ngờ vừa nhìn thoáng qua lập tức trừng hai mắt, lại ngẩng đầu mạnh lên,



Dưới tàng cây anh đào, một thân hình người đàn ông cao lớn rơi vào trong ảnh, hắn hơi ngẩng đầu lên, giống như đang nhìn hoa anh đào, hoặc là đang suy nghĩ chuyện gì đó, môi hơi cong lên, lẳng lặng, giống như là một hình ảnh trong tranh, nét đẹp không giống như cô độc...



Ngay sau đó cô nghe được tiếng Phác Tuệ kêu lên "Ai u".



Phác Tuệ không chú ý, thoáng cái rơi vào thân hình người đàn ông, hình ảnh đẹp đẽ bỗng dưng bị phá vỡ!



Lãnh Tang Thanh ngẩn người, chưa nói hai lời liền chạy qua, lại thấy người đàn ông kia đem Phác Tuệ kéo vào lòng, vội vàng đem Phác Tuệ kéo lại trở lại, đôi mi xinh đẹp lộ ra ý cảnh giác,



"Này, tên biến thái, ngươi muốn làm gì?" Sau khi nói xong, cô lại nhìn về phía Phác Tuệ,"Câu không sao chứ? Hắn có chiếm tiện nghi của cậu không?"



Phác Tuệ sửng sốt, vốn cảm thấy người đàn ông này nhìn rất quen mắt, trong lúc nhất thời chưa nghĩ ra, chỉ là ngơ ngác nhìn gương mặt người đàn ông anh tuấn này, vậy mà lại xấu hổ.



Niếp Ngân đột nhiên nhìn người phụ nữ trước mặt, tóc ngắn xinh đẹp đôi mắt dường như có thể đâm bị thương người khác, cho dù tràn ngập lòng thù địch, vậy mà lại nhìn người khác nghỉ chân, thế nhưng mặt cô lúc đó...



"Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?" Hắn đột nhiên hỏi, âm thanh nhàn nhạt, giống như đó là âm thanh của thiên nhiên.
Niếp Ngân nghe xong, lộ ra mấy phần trầm tư, sau đó khẽ gật đầu, "Ừ."



Lãnh Tang Thanh mừng thầm, thấy anh phối hợp như thế chắc là có hi vọng, lại tiếp tục thương lượng: "Sau đó anh lại giở trò tên tạp chí nói tranh biếm họa của bạn tôi dung tục, làm hại tranh biếm họa của bạn tôi thiếu chút nữa không thể xuất bản, anh nói anh có nên bồi thường tổn thất hay không?"



"Nên bồi thường." Niếp Ngân càng khó hiểu mà gật đầu.



Lãnh Tang Thanh vốn nghĩ qua rồi, nếu anh dám không phối hợp, sẽ đánh anh một trận tơi bời, không nghĩ tới thấy độ của anh lại tốt như vậy, càng nhẹ nhõm, "Tiếp theo là tôi, vì chuyện bạn tôi mà gần đây ăn không ngon ngủ không yên, còn bị cái tên đê tiện nhà anh làm tức giận đến thiếu chút nữa bệnh tim tái phát phải vào bệnh viện, có thể nói, tôi vì giúp đỡ bạn bè lấy lại công đạo hao tốn tâm sức, anh nói anh có phải cũng nên bồi thường tinh thần cho tôi hay không?"



Niếp Ngân đem thân thể dựa phía sau, "Chung quy cô muốn tôi bồi thường bao nhiêu cho cô?"



Lãnh Tang Thanh đảo mắt sau đó chìa một ngón tay trước mặt anh.



Niếp Ngân hơi nhíu mày,"Bao nhiêu?"



"Không nhiều lắm, một trăm vạn." Sau khi nói xong thoáng chốc lại nở nụ cười giả tạo, dừng lại một chữ, "đô-la". Cô nghĩ ra rồi, thật sự bồi thường thành công, cô cùng Phác Tuệ mỗi người một nữa, Phác Tuệ không thiếu tiền, nhưng cô lại thiếu, cô muốn dùng số tiền này tiếp tục đi du lịch, nghĩ lại cũng tốt.



"Một trăm vạn đô-la?" Niếp Ngân nhàn nhạt cười, khẽ lắc đầu, "Nha đầu nhà cô có phải quá tham rồi không?"



"Này, anh có giỏi thì nói rõ ràng coi, bạn tôi chính là nhà vẽ tranh biếm họa thành công nửa năm qua, tranh của cô ấy một khi đưa ra thị trường sẽ làm ngòi nổ đả kích thị trường thế giới, chẳng qua cho anh bồi thường một trăm vạn đã rất hời cho anh rồi, anh biết xuất bản chậm một ngày sẽ tổn thất bao nhiêu tiền không? Anh ảnh hưởng không chỉ là đến thời gian xuất bản, còn có thời gian tiêu thụ và in bản thảo! Cái đó mọi người gọi là thương cơ (cơ hội làm ăn) phải không? Thương cơ đều bị anh làm lỡ mất rồi!" Lãng Tang Thanh thẳng thắng đem cơ thể của mình chuyển sang đối mặt với anh, nghiến răng nghiến lợi mà nói đạo lý.



Niếp Ngân rất kiên nhẫn mà nghe cô nói xong, có chút suy nghĩ mà gật đầu, rồi lập tức nhíu mày hơi có chút nghi ngờ,



"Tôi có một vấn đề cần thỉnh giáo cô một chút."



"Thỉnh giáo? Được, bổn tiểu thư có thể miễn phí mà giải thích giúp anh."



Niếp Ngân đưa tay vuốt cằm một chút, nhìn cô, "Cô đầu tiên là đánh tôi, sau đó lại ngang nhiên đem tấm ảnh truyền ra ngoài, từ nảy tới giờ, cô nói chuyện với tôi lỗ mãng, xin hỏi, dựa theo lô-gic bồi thường của cô, cô cũng nên bồi thường tiền cho tôi, phải không?"



Ách...



Lãnh Tang Thanh sửng sốt, thấy miệng anh hơi cong lên, khí tức liền bốc ra, "Hứ" thoáng cái đứng lên, chỉ vào anh lạnh lùng nói một câu,



"Niếp Tích, anh muốn bị đánh có phải không?"