Niếp Môn

Chương 44 : Tang lễ Niếp môn

Ngày đăng: 21:50 21/04/20


"Ừ! Được!" Niếp Nhân Quân vui vẻ mà nhìn Lãnh Tang Thanh.



Lãnh Tang Thanh nhìn thoáng qua bàn ăn, một đôi mi to nhíu lại: "Trời ơi, chỉ còn thừa lại một con, thế nhưng con chỉ ăn có một con còn chưa đủ, còn muốn ăn một con nữa, vậy phải làm sao bây giờ?" 



Đôi mắt to của Lãnh Tang Thanh lấp lánh nhìn con cua cuối cùng, trong nháy mắt, đau khổ động lòng người.



"Không việc gì, Ngân nhi không ăn!" Niếp Nhân Quân không chút để ý đến vẻ lạnh nhạt của Niếp Ngân, đứng dậy, đem toàn bộ món ăn trên bàn đưa tới trước mặt Lãnh Tang Thanh.



Niếp Ngân nhìn món ăn trước mặt, bất đắc dĩ mà lắc đầu, anh không để ý đến tâm ý của Lãnh Tang Thanh, nhưng cha vẫn luôn nhiệt tình với Lãnh Tang Thanh, làm anh nảy sinh chút nghi ngờ.



Dùng cơm xong, Lãnh Tang Thanh đến phòng Niếp Ngân, Niếp Ngân đến phòng cha.



"Đừng nói với con, là cha vẫn luôn muốn có một cô con gái, sinh ra hai người đều là con trai, cho nên mới đem sự nhiệt tình này đặt trên người cô ấy." Niếp Ngân đi thẳng vào vấn đề.



"Là ta thật sự yêu thích cô gái ấy." Niếp Nhân Quân đối với lời chất vấn của anh không chút ngạc nhiên.



"Không có khả năng!" Trong mắt Niếp ngân chợt lóe lên tia sắc nhọn bắn ra bốn phía.



Niếp Nhân Quân không lập tức phản bác lại anh, bất đắc dĩ mà cười cười: "Đại ca của cô ấy, là chủ tịch tập đoàn Lãnh thị Lãnh Thiên Dục, ngài thủ phán của mafia."



Niếp Ngân bỗng chốc từ ghế đứng lên, vẻ mặt cực kì khó coi: "Chẳng lẽ cha có ý định đánh nhau với hắn!"



Niếp Nhân Quân bình tĩnh mà khoát tay, ý bảo anh ngồi xuống, tiếp tục thong thả mà nói: "Nếu hai người các con kết hôn, vậy người thừa kế chiếc ghế chủ tịch chắc chắn là con, lại thắng thêm một đóng thẻ bạc."



"Loại suy nghĩ này con khuyên cha nên để nó biến mất đi! Nếu cha còn để ý đến người thừa kế chiếc ghế chủ tịch hoang đường đó, mà ngây thơ ôm mộng muốn con kết hôn, cuối cùng chỉ có mình cha bị thương mà thôi!" Niếp Ngân nói xong, liền xoay người đi đến cửa.




"Niếp Nhân Quân, lão quỷ nhà ngươi, ta còn tưởng rằng hôm nay là tới tham dự tang lễ của ngươi chứ!" Hắn cười ha hả, vẻ mặt ngang ngược khắp nơi.



"Không chính tay đem ngươi chôn cất, ta ngay cả ngã bệnh cũng không cam lòng." Niếp Nhân Quân dùng một câu chế giễu trả lời đối phương.



Hắn đi tới bên cạnh Niếp Nhân Quân, nhìn sang hai bên, sự tồn tại của Niếp Ngân nhất thời thu hút sự chú ý của hắn.



Hắn thu hồi sự ồn ào của mình, lãnh ác mà nhìn vẻ khuôn mặt Niếp Ngân: "Tiểu tử này nhất định là người duy nhất năm đó hoàn thành lễ trưởng thành ở Niếp môn! Gọi là cái gì nhỉ... Đúng rồi, là Niếp Ngân!"



Đang nói chuyện, hắn chìa tay muốn sờ khuôn mặt Niếp Ngân, lại bị Niếp Ngân nắm lấy tay hắn, khiến cho hắn duỗi tay cũng không được, vẻ mặt nhìn hắn giống như chim ưng.



"Ngân nhi, đối với tam thúc không nên thiếu lễ độ, hắn muốn sờ thì cho hắn sờ." Niếp Nhân Quân ở một bên dặn dò, vẻ mặt tỏ vẻ hơn người mà nhìn tiểu đệ của ông.



Niếp Ngân buông tay ra, nhưng toàn thân tản ra một loại khí khiếp người, vẫn làm cho người khác không dám đụng vào anh.



"Ha ha ha ha! Khiến cho tôi vẫn không sơ được!" Nói xong, hắn đầy ý khen mà đánh giá Niếp Ngân: "Tiểu quỷ, còn nhớ ta không?"



Niếp Ngân liếc mắt nhìn hắn: "Ông không phải là cái người đàn ông coi trời bằng vung trong gia tộc Niếp môn sao, gọi là cái gì nhỉ.. Thật xấu hổ, trí nhớ của tôi kém hơn ông, tôi quên mất tên của ông rồi." Anh trả lời đối phương rất bất kính.



" Ngươi..." Phía sau hắn là một người thanh niên xấc láo, hung hăng xông lên, đầy vẻ thù địch.



"Nhiên nhi!" Hắn quát người thanh niên đang xông lên này.



"Ta, gọi là Niếp Nhân Hằng, nhở rõ tên của ta, đối với ngươi mới có lợi!" Hắn mỗi câu mỗi chữ đều đối với Niếp Ngân mà nói, trong mắt có một loại cuồng ngạo.