Niếp Môn

Chương 54 : Lãnh Tang Thanh tỉnh ngộ

Ngày đăng: 21:50 21/04/20


"...Mà bọn họ, một nhà ác độc, biết tin tức tôi đang tiếp nhận điều trị, bằng mọi giá tới đây quấy nhiễu, uy hiếp cha tôi phải giao chiếc ghế chủ tịch cho bọn họ, bằng không sẽ giết tôi." Nói đến đây, tâm trạng Niếp Hoán có chút kích động mà đứng lên, hắn hít mạnh khí oxy vào miệng, căm tức mà nhìn ba người Niếp Ngân bên này: "Cha tôi, chính là vì bảo vệ quy tắc Niếp môn mấy đời nay, đồng thời cũng vì để bảo vệ đứa con trai mà người yêu quý, chống lại mấy người này, sau cùng, bị bọn chúng ác độc giết chết!"



Những câu sau cùng của Niếp Hoán đầy cuồng loạn, khiến cho mọi người thở dài một hơi, tâm tình theo sự diễn tả của Niếp Hóa mà chấn động.



Niếp Tích nắm chặt nấm đấm, nhìn chằm chằm Niếp Hoán: " Cái xác ướp nhà ngươi, câu chuyện nói thật rõ ràng, chuyện tình ngày hôm đó ngươi căn bản không biết gì cả."



Quản gia La Sâm tiếp tục thừa dịp ở một bên nói: "Trải qua chuyện này, tôi một lần nữa đối với việc dùng lễ tang làm cớ triệu tập mọi người đến đây bày tỏ sự áy náy, chỉ có điều lần này có thể vì Niếp Nhân Thế tiên sinh báo thù, cho dù phải gánh trách nhiệm trên lưng, tôi cũng cam tâm tình nguyện, tạm thời không nói đến việc Niếp Nhân Thế tiên sinh cùng các vị có quan hệ huyết thống, mọi người cũng không thể buông tha một nhà hung thủ giết người này."



Người trong Niếp môn đối với sự thật của chuyện này thật ra cũng không quan tâm, bọn họ chỉ là vì sự tình lại có thể tiếp tục phát triển hơn nữa mà cảm thấy nên đứng lên.



"Nếu chủ của Niếp môn đã nói như vậy rồi, xem ra tam thúc có lòng tốt muốn giúp các ngươi, cũng không thể làm gì được, tôi chính là một lòng đau khổ, muốn bắt đầu thanh lý môn hộ rồi, ha ha ha ha!" Niếp Nhân Hằng bày ra một bộ dạng hèn hạ, ngày cả dáng cười cũng lộ ra một chút hung ác.



Mọi người có mặt ở đây nóng lòng muốn xem thử, ngay cả Isabella cũng đầy oán hận mà nhìn ba người bên này.



Niếp Nhân Quân híp hai mắt lại, nhìn quét qua tất cả mọi người, trong ánh mắt sắc bén càng thêm phần nghiêm nghị: "Việc tới tang lễ này, dường như để lại ấn tượng khó phai nhạt."



Dáng vẻ Niếp Ngân điềm nhiên mà đứng tại chỗ, hít sâu một hơi, chậm rãi khép hai mắt, khóa miệng hơi cong lên như ánh trăng khuyết, cười nhạt một tiếng, âm thanh trầm thấp mà phảng phất như bầu rời đêm cô tịch ở vùng sơn dã.



Trên mặt anh hình như tràn đầy sự đắc ý, một loại giãy giụa thoát khỏi ràng buộc, sự đắc ý không hề kìm nén.



"Sự tình cho đến bây giờ, liền làm cho tôi muốn làm một việc." Anh lạnh lùng liếc Niếp Tích, châm biếm một câu.



Niếp Tích lắc lắc cổ và cổ tay, cùng Niếp Ngân giống như tồn tại một cảm giác thoải mái, vẻ mặt cuồng ngạo tỏa vẻ xem thường: "Tôi bây giờ rất muốn ăn món bò bít tết do chính tay Tần quản gia làm, mặc dù đó là món bò bít tết khó ăn nhất mà tôi từng ăn, chỉ có điều nhẫn nại mà cảm nhận mùi vị của nó, đưa nó vào cái bụng đang đói, đây là cuộc sống của kẻ bất tài sao!" Vừa dứt lời, hai anh em một người cầm một cái ghế, ném qua cửa của lễ dường, mọi người thấy thế, đều vọt sang một bên, quỹ đạo của chiếc ghế ném đi, tạo ra cho cha con ba người một đường chạy trốn.



"Đầu tiên mang cha rời khỏi đây, tôi ở đây yểm hộ!" Hai anh em đồng thời hét lên, bày ra tư thế chiến đấu.



Niếp Nhân Quân mở hai bàn tay to ra, đặt lên đầu vai hai anh em, trong ánh mắt có sự lạnh giá: "Phải đi, thì ba người cùng đi, nếu thiếu một người, ta thề sẽ dùng đạn hạt nhân san bằng Somalia này!"



"Ha ha ha ha, tinh thần dũng cảm lóe lên sao? Vậy tiễn các ngươi xuống địa ngục, sum họp một nhà đi!" Niếp Nhân Hằng đi tới cửa, gắt gao mà đóng cổng chính.



______________________________



Lãnh Tang Thanh tràn đầy oán hận và đi về phía trước, không có mục tiêu, chỉ là hướng về phía trước mà đi tới.
Hai người thấy Lãnh Tang Thanh nói tiếng địa phương hình như có chút hưng phấn, vô cùng nhiệt tình mà giảng giải tỉ mỉ đường đi, khiến trong lòng Lãnh Tang Thanh, vì chút trêu chọc vừa rồi mà cảm thấy hổ thẹn.



Sau khi nói cám ơn, Lãnh Tang Thanh xoay người rời đi, mà đôi tình nhân vẫn tiếp tục nói, Lãnh Tang Thanh cảm thấy có chút hứng thú, liền bước chậm lại, mặc dù cô thấy hứng thú, nhưng vẻ mặt tái nhợt, lộ vẻ bất đắc dĩ.



"Nếu thật có ngày tận thế, anh sẽ ở bên em chứ?" Cô gái hỏi.



Lúc cô gái đang yêu, chỉ số IQ quả thật giống như mới sinh ra. Lãnh Tang Thanh nhớ tới bản thân mấy ngày trước.



"Nhất định!" Người đàn ông kiên quyết trả lời.



Lúc đàn ông đang yêu, dũng khí quả thật cũng giống như mới sinh ra. Lãnh Tang Thanh nghĩ tới Niếp Ngân, bi thương mà thở dài.



"Nếu như ngày mai thành phố này sụp đổ, anh vẫn luôn ở bên em sao?" Cô gái tiếp tục khờ dại hỏi.



Người đàn ông suy nghĩ một chút, trả lời: "Không đâu!"



Lãnh Tang Thanh cảm thấy bất ngờ, bước chân càng chậm.



"Vì sao?" Cô gái hình như có chút mất hứng.



Người đàn ông nói tiếp: "Anh sẽ nghĩ cách cho em rời khỏi đây, không bị chút ảnh hưởng nào."



Cô gái hỏi: "Vậy còn anh? Sẽ không cùng em rời khỏi đây sao?"



Người đàn ông cười cười: "Anh tuyệt đối sẽ không để em gặp nguy hiểm, mà anh nhất định phải bên cạnh người nhà của mình, cùng mọi người chống đỡ nguy hiểm."



...



Một cơn gió nhẹ, thổi qua toàn thân đang run rấy của Lãnh Tang Thanh, chỉ thấy cô như tiễn đã rời cung, chạy vội tới chiếc xe, trong không khí rơi lại một giọt lóng lánh.



"Bất luận như thế nào! Niếp Ngân! Cái tên đáng ghét này!"