Niếp Môn
Chương 56 : Tất cả điên rồi
Ngày đăng: 21:50 21/04/20
Niếp Tích bảo vệ cha, bắt thêm Tu Nguyệt, ba người đi ra khỏi lễ đường.
Ánh mặt trời chói lóa, trong nháy mắt bao trùm lấy cơ thể mọi người, khiến cho vài người trong nhất thời có phần không thích ứng.
Vừa mới nói tạm biệt với ánh nắng tươi đẹp không bao lâu, bây giờ lại trở nên xa lạ, giống như một thế kỉ rồi chưa gặp lại, chưa từng ấm áp như vậy, chưa từng rực rỡ như vậy.
Có lẽ, nguyên nhân không phải tại bản thân mặt trời, đối với bọn họ mà nói, Niếp môn vĩnh viễn là đêm đen.
Sắc mặt quản gia La Sâm rất khó xem, sự việc an bày trước mắt, Niếp Nhân Hằng giữ vai trò là "mồi lửa”, nhưng hôm nay "mồi lửa" này đã tắt, tiếp theo dường như không còn cách nào có thể tiến triển thêm.
Hắn dùng khóe mắt liếc nhìn Niếp Ngân, tiếng thở trong người hắn phát ra sự không cam lòng.
"Niếp Ngân, hừ hừ, ngươi dường như lúc nào cũng có tài tìm được lối thoát khi bước vào đường cùng." Trong lòng hắn nghĩ, chỉ có điều cùng với vẻ mắt hưng phấn cùng lúc tồn tại.
Niếp Nhân Hằng thấy ba người điềm nhiên mà đi tới, trong lòng điên cuồng không thôi, hắn lần nữa giơ súng lên, chĩa vào Niếp Tích.
Mà Niếp Ngân cũng dùng cùng tốc độ, khẩu súng từ trên ngực, họng súng đã dán chặt vào thái dương của Niếp Nhiên.
"Con của ngươi đang ở trong tay bọn họ, ngươi điên rồi sao?" Niếp Nhân Nghĩa lần nữa chặn trước họng súng của Niếp Nhân Hằng.
Niếp Nhân Quân không hề sợ hãi, ngược lại còn cười, nhẹ nhàng đẩy Niếp Nhân Nghĩa ra, chính mình đứng trước họng súng của Niếp Nhân Hằng, khí cao ngang trời mà nhìn Niếp Nhân Hằng: "Nếu có thể ra tay, ngươi còn chịu uất ức đến bây giờ sao?" Đang nói chuyện, ông vỗ vỗ khuôn mặt của Niếp Nhân Hằng: "Tôi đang nghĩ hôm nay có phải ngươi hít ma túy quá liều rồi không, sao mà từ đầu đến cuối cứ giống như chó điên vậy."
Niếp Nhân Hằng nghe xong những lời này có chút kích động, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, cơ mặt không ngừng giật giật, hai mắt đã bị che kín bởi những tơ máu căm hận, hắn cầm súng chỉa vào ấn đường của Niếp Nhân Quân, ngón tay trên cò súng có chút run run.
"Đừng! Cha, đừng kích động!" Niếp Nhiên cảm giác được sát khí từ cha, khàn giọng mà khuyên can, hắn chỉ sợ mạng của mình phải kết thúc sau phát súng của cha.
Niếp Nhân Hằng quay đầu, căm hận mà nhìn con trai mình, trong lòng giống như nham thạch nóng chảy bị nén dưới đáy núi lửa: "Không có hi vọng gì đâu!"
Niếp Ngân lạnh lùng than một tiếng, như dã thú hung hăng mà gầm nhẹ: "Nếu ngươi dám nổ súng, tôi tuyệt đối sẽ cùng lúc kết liễu mạng sống con trai ngươi, ngươi cứ chờ xem!"
Niếp Nhân Hằng thở dài, từ từ hạ súng xuống.
"Ngân nhi, Tích nhi, chúng ta đi!" Niếp Nhân Quân ngạo mạn mà cười, xoay người đi về phía xe.
Những người khác cũng đều bước lại, vẻ mặt vô cảm mà nhìn Lãnh Tang Thanh trong xe.
"Bắt cô ta, cô ta là vợ chưa cưới của Niếp Ngân, có cô ta trong tay, không tin Niếp Tích sẽ không trả lại con dâu cho tôi!" Niếp Nhân Nghĩa hổn hển thấy Lãnh Tang Thanh trở lại, giống như gặp được ân nhân cứu mạng, ba chân bốn cẳng mà chạy về phía bên này.
"Niếp Tích bắt con dâu ông! Chạy trốn sao? Niếp Ngân đâu? Niếp bá bá đâu? Cũng cùng chạy thoát sao?" Lòng của cô trong nháy mắt đóng băng, bởi vì cô rất rõ, tiếng súng lớn như vậy tuyệt đối không thể hai ba phát súng có thể làm được, hơn nữa nếu đã tới nông nổi bắt ép, vừa rồi nhất định đã xảy ra xung đột kịch liệt, chỉ có điều, thông qua lời Niếp Nhân Nghĩa nói, có thể xác nhận một chút, mặc dù không rõ có bị thương không, mọi người hẳn là đã rời khỏi đây rồi.
Thế nhưng đó chỉ là suy đoán, lòng của cô cũng không bình tĩnh được.
Lúc này, Niếp Nhân Hằng đi tới bên cạnh cửa xe, điên cuồng mà mở cửa.
Hành động này khiến Lãnh Tang Thanh sợ hãi, cô hét lên một tiếng, nhưng vẫn rất bình tĩnh mà tìm kiếm chìa khóa còn chưa rút khỏi xe, chuẩn bị lao khỏi nơi đây.
Niếp Nhân Hằng thấy hành động của cô, cười dữ tợn, vung cánh tay, một đấm đánh bể cửa xe, một bàn tay lông lá, siết chặt bàn tay đang muốn vặn chìa khóa của Lãnh Tang Thanh.
"Thả tôi ra! Cái tên khốn nạn này!" Lãnh Tang Thanh dùng hết sức đánh lại bàn tay đầy lông lá.
Bất kể giãy giụa thế nào, bàn tay của Niếp Nhân Hằng vẫn không nhút nhích chút nào, hắn say mê mà nhìn chằm chằm Lãnh Tang Thanh đang đánh loạn xạ, nhìn răng, môi, cười lạnh: "Muốn tôi buông cô? Tôi thế mà lại yêu cô suýt chết rồi, từ hôm nay trở đi cô là của tôi. Ha ha ha ha!"
Niếp Nhân Nghĩa vội vàng chạy tới, túm tay Niếp Nhân Hằng, chỉ có điều với sức lực của hắn, cũng không nhút nhích chút nào.
"Niếp Nhân Hằng, ngươi đủ rồi đó! Tôi cảnh cáo ngươi, đừng làm càng, cô ta là thẻ bài duy nhất có thể đổi lại vợ cho con trai tôi, tôi không cho phép ngươi làm hại cô ta, càng không cho phép ngươi mang cô ta đi!"
Thời gian qua, Niếp Nhân Nghĩa có vẻ ngoài nhã nhặn, lúc này cũng trở nên sắc bén như vậy.
Niếp Nhân Hằng hơi nghiêng mặt, dùng ánh mặt rất khinh thường mà nhìn hắn: "Hoặc là cô ta, hoặc là con dâu của ngươi, tôi nhất định phải có một người, ngươi quyết định đi."
Niếp Nhân Nghĩa nghe vậy ngẩn ra, ánh mắt đầy giết chóc mà nhìn Niếp Nhân Hằng, sau đó, hắn từ trong túi móc ra một khẩu súng, chĩa vào thái dương của Niếp Nhân Hằng.
"Kẻ điên nhà ngươi, tôi không muốn quyết định gì hết, mau thả cô ta ra, không nên ép ta!"
Niếp Nhân Hằng đem chìa khóa xe rút ra, chậm rãi thẳng lưng lên, một đôi mắt điên cuồng hung ác mà nhìn chằm chằm Niếp Nhân Nghĩa, lớn tiếng thét lên: "Muốn bắn tôi sao? Bắn đi! Bắn đi! Cha mày hôm nay trong lòng căm hận nhất định phải tìm người trút ra!"