Niếp Môn

Chương 78 : Giao dịch

Ngày đăng: 21:50 21/04/20


Vì Niếp Tích nên trận đấu “Đổ vương đại tái thủ tràng” bị bỏ dở.



Mấy chục doanh nhân cờ bạc từ khắp nơi trong thế giới đến đây, cùng với nhân viên khác sạn đều chạy thục mạng ra khỏi cửa, bọn họ lo lắng đề phòng đoán rằng có hoả hoạn, có khủng bố.



Niếp Tích nhìn lên màn hình theo dõi mọi người đang kích động chật vật chạy trốn, trơ trẽn cười cười, sau đó một đôi mắt chim ưng chợt lóe lên, tựa hồ sắp làm gì đó.



Màn hình trong phòng hiện rõ ràng từng chỗ trong khách sạn, hành lang, đại sảnh, bãi đỗ xe, thậm chí là mỗi một gian khách phòng, đều xuất hiện ở đây. Xác thực, muốn tìm được gian phòng nào khả nghi thì rất dễ dàng, bất quá hiện tại không phải lúc, đầu tiên giờ phút này khách sạn đã nháo loạn hết, sau đó không bao lâu, chuyện cảnh báo giả sẽ bị vạch trần, đến lúc đó bảo vệ sẽ đến nơi này.



Hắn nhanh chóng lột hai bộ quần áo của hai người bảo vệ ra một bộ mặc vào người mình, một bộ khác chuẩn bị có Tu Nguyệt, rồi sau đó đem mấy người họ trói lại, dùng băng dán gắt gao bịt miệng lại, dấu họ vào bên trong, rồi hắn mang mũ lưỡi trai và đeo kính đi ra ngoài.



Bên ngoài vẫn lộn xộn như cũ, Niếp Tích hòa vào dòng người đi ngược với bọn họ, hai mắt quan sát sắc bén cực độ chạy qua mọi người nhưng cũng không gây đặc biệt chú ý đến những người khác.



Thân hình cao lớn uy mãnh của hắn ở trong dòng người vô cùng nổi bật, nhưng cũng may hắn mặc quần áo bảo vệ hơn nữa đội mũ và đeo kính, nên hắn cũng không lo lắng mình bị người khác chú ý tới.



Trải qua một hồi chen lấn, về tới phòng đẩy cửa ra mọi thứ đập vào mắt hắn, khiến cho hắn trong lòng không yên, loại cảm giác bất an trong lòng lại sinh ra một lần nữa càng lúc càng nghiêm trọng.



Tuy rằng ở trong khách sạn bây giờ rất ồn ào, hơn nữa trên dưới lầu cộng có ba tầng mỗi tầng hơn mười căn phòng, nhưng hắn vẫn có thể cảm thấy được trong căn phòng này không có một ai. (phòng của khác sạn này rộng lắm chứ ko giống VN mình đâu m.n nhé)



“Tu Nguyệt!” Cẩn thận đóng cửa lại, hắn hô một tiếng.



Không ai đáp lại, toàn bộ phòng khách bây giờ so với lúc hắn rời đi xa lạ vô cùng.



“Tu Nguyệt!” Lần này hắn hét rất to, âm thanh vang vọng trong căn phòng rộng lớn làm cho người ta cảm thấy thật cô đơn.




“Trói lại! Trói lại cho ta!”



Hai người đàn ông vạm vỗ kia liền đem thân hình nhỏ bé của Tu Nguyệt trói thật chặt bằng dây thừng, ném tới ở một gian phòng khác, Tu Nguyệt ngẩng đầu lên, ngạc nhiên thấy Ngải Tư cũng nằm ở trong phòng, bị trói lại đang hôn mê bất tỉnh.



“Xử lý tất cả! Đem bọn họ xử lý hết đi! Không lưu lại cái gì!” Niếp Nhân Nghĩa giống như một con chó điên rít gào.



Mà lúc này, thanh âm gõ cửa lại vang lên, cửa phòng bị mở ra một đôi nam nữ đi tới, người đàn ông có thân hình cao lớn, trên người mặc một bộ tây trang, tướng mạo anh tuấn lại mang theo một tia tà mị, tươi cười nhìn xung quanh.



La Sâm mở to hai mắt, sửa sang lại quần áo, miệng rộng nở nụ cười, cực kỳ nhiệt tình nghênh đón:“Thật cao hứng nhìn thấy ngài! Thật sự ngượng ngùng để cho ngài tự mình tới đây.”



Cảm xúc Niếp Nhân Nghĩa cũng chuyển biến rất nhanh, một khắc trước đang phẫn nộ trong nháy mắt đã chuyển biến thành khuôn mặt tươi cười, cực kì lễ phép mời người đàn ông kia ngồi xuống sô pha.(có biết ai ko. ngạc nhiên cự nha)



“Tôi tự giới thiệu một chút, vị này là anh trai của tôi Niếp Nhân Nghĩa, còn vị này là La Sâm.” Cô gái kia trầm ổn nói.



Tu Nguyệt sửng sốt, cô gái kia cô không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng âm thanh này cô cảm thấy rất quen thuộc, bởi vì mấy ngày hôm trước có nghe qua.



“Isabella! Bác Niếp Tích!” Tu Nguyệt lẩm bẩm trong lòng.



Bên kia vẫn tiếp tục nói chuyện.



“Niếp Nhân Nghĩa, La Sâm, tôi không có gọi sai chứ. Rất hân hạnh. Tôi gọi là Cung Quý Dương.”