Niếp Môn
Chương 9 : Người phụ nữ muốn tìm là ai?
Ngày đăng: 21:50 21/04/20
Niếp Ngân dường như đã ăn no, trên thực tế tất cả sự chú ý đều tập trung vào người phụ nữ đối diện. thực ra bọn họ vẫn chưa phải là bạn thân, thậm chí cho đến bây giờ, anh ngay cả tên cô còn chưa biết, trong lòng có một loại hứng thú, chưa từng thấy người phụ nữ nào khác người như cô, cũng không giống những người phụ nữ khác làm bộ làm tịch trước mặt đàn ông, cô rất chân thật, lại luôn biểu hiện như trẻ con, cô rất thông minh, biết rõ bản thân mình làm thế nào để khiến cho người khác yêu quý, khiến cho người khác không đành lòng từ chối lời thỉnh cầu của cô.
Lãnh Tang Thanh thấy anh không lên tiếng, nuốt thức ăn trong miệng xuống sau đó ngẩng đầu nhìn, thấy anh đang suy nghĩ gì đó mà nhìn chằm chằm cô, không khỏi tò mò đưa tay quơ quơ trước mặt anh, sau khi thấy anh có phản ứng, cơ thể hơi nghiêng về trước cười híp mắt nói: "Anh không ngại tôi sẽ ăn thêm món ngọt chứ, mỗi lần tôi ăn cơm đều kết thúc với món ngọt."
Cô thì ngược lại sẽ lôi kéo làm quen.
Niếp Ngân nhìn lướt qua bàn ăn, bên môi hiện lên ý cười nhẹ, cô đúng là rất cố gắng ăn, không lãng phí lương thực, vỗ vỗ tay gọi người phục vụ, kêu họ chuẩn bị thêm một phần đồ ngọt, anh nhàn nhạt nói với cô: "Phụ nữ không phải đều sợ đồ ngọt sao?"
"Vậy đừng đem tôi so sánh với những người phụ nữ khác là được rồi, con người tôi không có nhiều sở thích lắm, ngoại trừ ăn và chơi, niềm vui ở đời cùng lắm chỉ thế thôi", Lãnh Tang Thanh ngược lại không quan tâm, nhún nhún vai, "Hơn nữa, tôi thích chung một người đàn ông với nhiều người phụ nữ, một ngày béo lên cũng giảm bớt áp lực rồi."
Niếp Ngân khẽ uống một ngụm rượu vang, mơ hồ mà cười, cũng thật là, người phụ nữ này quả thực có thể làm cho những người phụ nữ giàu có xấu hổ, Lãnh Tang Thanh hoan hô một tiếng, liền ăn một miếng bánh ngọt trong tay người phục vụ, ăn như chưa từng được ăn món ngon như vậy, nói, "Được rồi, anh cho tôi mượn số tiền lớn như vậy, làm sao ngay cả tên tôi cũng không hỏi?"
"Đây không phải là món tiền cho cô ăn chơi, cầm cho bạn cô, xem như tôi bồi thường cho tổn thất của cô ấy. " Anh nhẹ giọng nói, quan hệ của anh với em trai hầu như chưa từng đề cập qua với người ngoài, anh cho rằng, anh chẳng qua chỉ là Niếp Ngân, không liên quan gì đến Đại thiếu gia Niếp môn kia.
"Nói thật đi, con người của anh không kém." Cô lại uống ừng ực một ngụm lớn nước hoa quả sau đó lấy tay lau miệng mà nhìn anh, "Tiền bồi thường rất sảng khoái, lại không giống như những người đàn ông khác, luôn tìm cách biết được danh tính của người phụ nữ quấn lấy mình, với một người xa lạ cũng tốt bụng như thế, anh nói nếu anh là người bình thường, tôi dám cam đoan anh là một người đàn ông tuyệt vời."
Môi anh vốn đang giãn ra lại hơi cứng lại.
"Thực ra anh cũng không cần xấu hổ, tình yêu chằng phân biệt tuổi tác, quốc tịch, thậm chí...Ách, cũng có thể chẳng phân biệt giới tính. Lãnh Tang Thanh thấy sắc mặt anh thay đổi, vội vàng an ủi: "Đồng tính và luyến ái, không phải điều cấm kỵ, mọi người đều nói, đồng tính luyến ái so với những thứ tình yêu khác thuần túy tốt đẹp hơn."
"Cô cũng hiểu biết rất nhiều." Niếp Ngân không có chút mảy may giải thích chuyện này, giọng nói rõ ràng trầm xuống rất nhiều, như là tâm tình đang ngầm chịu đựng thứ gì đó.
"Bây giờ mọi người đều cần học hỏi nhiều mà." Cô cười giống như một con chuột, "Tôi đoán anh cũng giống như nhiều loại đàn ông khác, dáng vẻ của anh rất Man, giơ tay nhấc chân cũng rất Man." Ngoài miệng tuy nói vậy, trong lòng lại thấy đáng tiếc, nhìn một người đàn ông ưu tú như vậy, làm sao lại đồng tính được chứ?
Buồn chết đi được.
"Cám ơn". Anh hơi trầm xuống, hai chữ không hờn không giận lạnh nhạt nói ra. Người phụ nữ này mắng người cũng rất khéo, cũng không biết đơn thuần hay có tình giả bộ.
Lãnh Tang Thanh cho một miếng bánh lớn vào miệng, mùi vị ngọt ngào khiến cho tâm tình của cô đặc biệt tốt, "Anh thật sự đừng tự ti như vậy, nói không chừng tôi cũng có hứng thú với anh đó chứ."
Thật ra cô thầm nghĩ nên an ủi anh một câu. ai kêu anh tốt bụng đưa chi phiếu bồi thường lớn như vậy chứ, nếu anh đã không cần đền đáp, cô cũng sẽ không ngốc đến nổi vẫn còn muốn trả tiền, có thể nói những lời dễ nghe với anh một chút thì có sao đâu.
Niếp Ngân sau khi nghe vậy thì đem tầm mắt chuyển đến trên mặt cô, hơi nhíu mày, xem ra những lời này của cô nhất định có ý tứ.
Một lúc lâu sau,
"Thành phố này đủ cho cô chơi đùa bảy ngày, tôi đã trả tiền khách sạn bảy ngày, chơi đùa bình thường sau đó trở về nhà được chứ." Anh chỉ cảm thấy bản thân có chút khó hiểu, vậy mà có thể cùng nha đầu này nói những chuyện vô ích như vậy, nhìn đồng hồ, lại nghĩ sắp phải đối mặt với Niếp môn kia, trong lòng có chút nặng nề.
"Anh phải đi sao?" Cô cũng hiểu không thể bám lấy anh không tha, vừa nghe anh nói như vậy, lại thấy anh sắp rời khỏi, trong lòng có ít nhiều luyến tiếc.
Niếp Ngân đứng lên, chỉnh lại cà-vạt một chút, "Cô có thể ở chỗ này ăn đến hừng đông sáng ngày mai." Nói xong, xoay người muốn rời khỏi.
____________________
Mùa hè ở đây, khí hậu vô cùng dễ chịu, cho dù buổi tối cũng vậy.
Trãi dài hai bên đường là cây ngô đồng, một chiếc xe thể thao đang lao nhanh, tiếng động cơ khiến cho chim chóc trong khoảng mười thước đều hoảng hốt mà bay lên, tốc độ như ánh sét chợt lóe lên, nhưng lại để lại một chút lay động trên thân cây khiến cho những chiếc lá rơi rụng xuống.
Chiếc xe nhanh chóng phanh lại, trước cổng chính của ngôi biệt thự, kính xe từ từ hạ xuống, một đôi giày đem mũi nhọn sáng bóng, một thân hình to lớn từ từ xuất hiện.
Anh cùng Niếp Ngân có vóc dáng giống nhau, có thân hình mạnh mẽ giống nhau, cũng cùng có chung một người cha. Duy chỉ có một thứ không giống nhau, là trên mặt anh thể hiện rõ là một người ngang bướng, không chịu gò bó, không có một khuôn mẫu nào, ngông cuồng tự đại.
"Nhị thiếu gia." Hai bên cổng bao gồm cả tài xế là sáu người, dáng người theo khuôn phép, âm điệu rõ ràng, cùng lên tiếng chào.
Niếp Tích không nói gì, vỗ vỗ cửa xe, người tài xế nhanh chóng chạy đến cửa xe, mở cửa ra.
Tần quản gia đạp lên cỏ, bước chân vội vàng mà chạy đến, "Nhị thiếu gia, người đã trở về, trên đường đi cực nhọc rồi."
Mặt người đàn ông đó có phần đanh lại, anh nhấc tay, chỉnh lại quần áo trên người, cơ thể anh vẫn to lớn như xưa, chỉnh lại cổ áo sơ mi một chút, ngoại trừ cà-vạt có chút lệch, các thứ khác đều ổn. Thấy Tần quản gia nhìn, anh lại chỉnh lại quần áo lần nữa, sau đó khoát tay với Tần quản gia: "Này, này, làm sao thế?"
Trên mặt Tần quản gia vốn kinh ngạc, sau đó lại phì cười: "Nhị thiếu gia tại sao lại mặc âu phục tới?"
Niếp Tích cười nắm cà-vạt, đi phía trước Tần quản gia: "Thế nào? Nói thật đi?"
"Dạ, Nhị thiếu gia mặc âu phục cực kỳ phóng khoáng, cùng với tiên sinh năm đó giống nhau như đúc." Tần quản gia sau khi quan sát, bắt đầu khen ngợi.
"Nói thật đi." Dễ dàng nhận ra nghi vấn trong lời nói của anh, bản thân đã sớm quen với cách nói chuyện của anh.
Vì đã quen với cách nói chuyện của anh, Tần quản gia hiểu ý của anh, ông lại nói một lần nữa, "Dạ, Nhị thiếu gia mặc âu phục cực kỳ phóng khoáng, ngay cả lão gia năm đó nhìn thấy cũng phải cảm thấy tự ti.”
Niếp Tích lần này rốt cục cũng đắc ý mà cười cười: "Đại ca của tôi đâu? Ông biết anh ta gần đây không quen tôi ăn mặc tùy ý, cuộc đời tôi hai lần mặc âu phục là vì anh ta."
Tần quản gia biết rõ Niếp Tích và Niếp Ngân có tình cảm rất sâu đậm, tuy Nhị thiếu gia này biểu hiện lúc nào cũng phóng túng, chỉ có điều nhắc đến đại ca của anh, anh rất để tâm.
Sau khi biết Niếp Ngân ở phòng sách, Niếp Tích không nói tiếng nào bước vào biệt thự.
Phòng sách, yên tĩnh như nước, Niếp Ngân giống như một cái bóng bị che kín bởi bóng tối, Niếp Tích vào cửa thấy được cảnh này, hình như đã sớm biết được thói quen trầm mặc của anh trai, Niếp Tích cau mũi, "Chuyện có thể khiến cho chủ thượng đại nhân hút thuốc, nhất định là chuyện lớn.”
Niếp Ngân ngẩng đầu, điếu xì gà Cu Ba thượng hạng xẹt qua không trung tạo thành một đường cong hoàn mỹ, anh nhanh nhẹn giơ tay, chuẩn xác mà bắt được điếu xì gà, nhìn người có tướng mạo giống mình ngồi trên sô pha Niếp Tích nhàn nhạt mở miệng, "Anh đã xem qua tài liệu?"
Niếp Tích nói chuyện, cho tới bây giờ anh chưa hề vòng vo, mà trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề, cặp song sinh này có lẽ cần một chút tế nhị.