Night pleasure (18+)

Chương 12 : Chương 06 (Phần 2)

Ngày đăng: 20:23 27/06/20

Gã khịt mũi. “Thấy chưa, tôi biết đó chỉ là vấn đề thời gian, gia đình cô rồi sẽ chỉ làm hư hỏng cô mà thôi. Cô cũng điên như tất cả những người khác trong cái nhà đó. Dám cá là thế nào ngày mai cô cũng sẽ xuất hiện trong bộ đồ bằng da màu đen và nói về những thứ đại loại như ma cà rồng này kia kia nọ.”
Trong đời mình chưa bao giờ cô lại muốn tát ai như thế này. Vậy mà đã có lúc cô lại có thể nghĩ họ là của nhau. Gã là một thứ đê tiện, rẻ tiền và khiếm nhã. Tệ hơn nữa, lúc nào cũng thích ra vẻ, thích chỉ trích kẻ khác.
Có thể Tabitha là một người gàn bướng, nhưng nó là em gái của cô, và trừ khi là người thật sự hiểu rõ về gia đình cô, nếu không thì không ai được phép sỉ nhục em gái cô như thế.
Đột nhiên mọi khiếm khuyết của Cliff hiện lên rõ mồn một. Vậy mà cô đã ở bên cạnh cái tên khốn này cả năm trời. Cô thật đúng là một con ngốc. Đần độn, ngu xuẩn, ngớ ngẩn …
Amanda tự dưng cảm thấy tóc sau gáy dựng ngược khi cô nghe thấy tiếng động cơ ầm ì vọng đến từ xa.
Cliff quay đầu nhìn ra đường há hốc miệng.
Cô cũng quay người nhìn xem gã đang nhìn cái gì và lập tức đứng hình. Chiếc Lamborghini đen bóng lướt như bay trên đường, đỗ xịch ngay trước mặt bọn họ.
Mặt cô giãn ra thành một nụ cười.
Không phải là …
Tim cô như nhảy thốc lên một cái khi cửa xe mở to, Kẻ Săn Đêm từ tốn bước ra. Chỉ là chiếc quần jeans bạc màu, áo len đen cổ V, áo khoác da màu đen, nhưng đó lại chính là sự mê hoặc chết người.
Cái thái độ vênh vang của anh lại khiến gối cô muốn khụy xuống.
“Chúa ơi,” cô nghe tiếng Tammy thì thầm khi anh đi vòng quanh chiếc xe.
Kẻ Săn Đêm đứng trước mặt Amanda, nhìn cơ thể cô với đôi mắt háu hức đầy thèm muốn. “Chào cưng,” anh nói bằng một giọng nói trầm trầm thu hút. “Xin lỗi, anh đến trễ.”
Amanda chưa biết phải làm gì thì anh đã choàng tay qua vai cô và trao cho cô một nụ hôn nóng bỏng. (ND: yêu chết mất)
Cơ thể cơ như thiêu đốt khi chiếc lưỡi mềm mại không ngừng thưởng thức môi cô trong khi vòng tay rắn rỏi lại siết chặt lưng cô. Anh cúi người, bế thốc cô lên bằng đôi cánh tay mạnh mẽ.
“Kẻ Săn Đêm!” cô thì thầm trong hơi thở khi anh dễ dàng nhấc cô lên đặt vào xe.
Anh mím môi trao cho cô nụ cười quỷ quyệt. Giữa đêm đen, đôi mắt anh ánh lên tia nhìn ấm áp và sống động, vừa có chút dí dỏm lại vừa đầy ham muốn.
Anh dùng mũi chân đá nhẹ mở cửa xe, nhẹ nhàng đặt cô vào trong. Đoạn gom hết những túi xách, cặp táp mà cô trong cơn hoảng hốt đã đánh rơi xuống đất, trả lại cho chủ nhân vẫn còn chưa hết bàng hoàng. Cuối cùng là quay người, nhìn Cliff mỉm cười. “Nếu có người phụ nữ nào nhìn thấy anh khỏa thân hoàn toàn thì tốt nhất là phải yêu cô ấy đi.”
Ánh mắt Cliff trống rỗng khi Kẻ Săn Đêm sập cửa ghế phụ, trang nhã đi vòng sang ghế tài xế của chiếc Lamborghini. Anh nhẹ nhàng bước lên xe, chẳng mấy chốc, chiếc xe đã phóng vụt ra khỏi bãi đỗ.
Cả ngàn cảm giác lẫn lộn như muốn xé toác Amanda. Lòng biết ơn, khoái trá, nhưng hơn hết thảy là hạnh phúc khi được nhìn thấy anh lần nữa, nhất là sau khi Julian và cả lý trí của cô đều cho rằng họ sẽ chẳng bao giờ có thể còn có cơ hội gặp lại được nhau.
Thật không thể tin được anh lại làm thế vì cô.
“Anh làm gì ở đây ?” cô hỏi trong khi anh cho xe chạy ra khỏi bãi.
“Cả ngày nay em cứ như người mất hồn,” anh thở dài. “Anh có thể cảm thấy sự rối loạn và đau đớn của em, nhưng anh không biết tại sao. Nên anh gọi Grace và biết là chị ấy sẽ đến đón em.”
“Anh vẫn chưa nói là sao tự dưng lại đến đây.”
“Để đảm bảo là em không sao.”
“Sao vậy ?”
“Anh không biết, chỉ thấy nên làm thế thôi.”
Lời nói mới thật ấm áp làm sao, cô đưa tay nghịch nghịch seat belt. “Cám ơn quần áo anh đã tặng. Và cả chuyện hồi nãy với Cliff.”
“Vinh hạnh của anh”
Hiện giờ, tất cả những gì cô muốn chỉ là chồm sang bên cạnh, chạm vào người anh. Trao cho anh nụ hôn nồng cháy nhất.
Kẻ Săn Đêm nhấn ga, phóng ra con đường trung tâm. “Anh có một câu hỏi thôi, tại sao người như em lại muốn kết hôn với cái thứ như gã chứ ?”
Amanda nhướng mày. “Làm sao mà anh-“
“Anh có khả năng đọc tâm, không nhớ sao ? Cái cảm xúc thật sự của em đối với “cái tên xấu xa thiểu não” cứ không ngừng hiện lên trong đầu em.”
Cô co rúm người, ước gì có thể khóa chặt suy nghĩ của mình.
“Anh cũng nghe thấy chuyện đó đó,” Kẻ Săn Đêm đùa cợt, nó khiến cô thấy lo lắng không biết liệu anh có thật sự đọc được điều đó không.
“Có cách nào để anh không thể xâm nhập vào trong đầu em mỗi lần chúng ta gặp nhau không ? Nó khiến em không thoải mái chút nào.”
“Nếu em thích, anh có thể hóa giải quyền năng đó.”
“Thật sao ? Anh có thể không sử dụng quyền năng vào bất cứ lúc nào anh muốn sao ?”
Anh khịt mũi. “Không hẳn là thế. Khả năng duy nhất anh có thể loại trừ là đọc tâm.”
“Nhưng nếu loại trừ rồi thì có lấy lại được không ?”
“Được, nhưng không dễ dàng gì.”
“Vậy thì nhanh chóng trục xuất nó đi.”
Kyrian bật cười, cố tập trung vào con đường trước mặt nhưng tất cả những gì anh nhìn thấy chỉ là cái khe nơi phần váy, ngay giữa cặp đùi trần mềm mại. Tệ hơn nữa là anh còn có thể biết bộ đồ lót cô mặt bên trong trông như thế nào. Suốt ngày hôm nay, cứ mỗi lần cố chợp mắt một chút là cứ y như rằng hình ảnh ấy lại hiện lên.
Anh cứ mãi nghĩ đến những đường cong gợi cảm được nâng chỉ bằng hai sợi dây nịt mỏng manh … Thật kích thích. Tất cả những gì anh muốn chính là dùng đôi tay trần trườn xuống dưới làn áo lót cắt may khéo léo cho đến khi chạm được vào lớp vải lụa mềm mại che đậy vùng riêng tư kín kẽ của người phụ nữ. Và, anh còn mường tượng ra cảnh những ngón tay của anh không ngừng khám phá khu vực nhạy cảm đó cho đến khi hoàn toàn chiếm hữu được cô.
Hoặc là xé toạc làn vải lụa nhỏ xíu đó khỏi phần hông của cô và đưa người anh em của mình vào sâu trong cô. Đôi chân dài mềm mại của cô sẽ siết chặt lấy cơ thể anh.
Kẻ Săn Đêm cựa quậy trên ghế rồi chợt nhớ ra là lẽ ra anh nên mua một cái quần thụng, nhưng giờ thì đã trễ rồi. Chạm vào cô đúng là thiên đường. Nếu như trên đời này thực sự có thiên đường dành cho những tạo vật giống như anh.
Anh nắm chặt thắng tay như cố ngăn cái suy nghĩ đang gào thét trong cơ thể.
“Trên đời này phụ nữ đến với con chỉ vì tiền của con mà thôi. Hãy nhớ lấy, con trai. Những người như chúng ta không bao giờ có được cái nhu cầu tối thiểu đó. Điều duy nhất con có thể trông chờ là những đứa con của con sẽ yêu thương con.”
Ký ức xa xưa vẫn còn rõ nét. Và đau đớn nhất chính là những điều anh đã nói với cha mình khi đó.
“Làm sao con có thể yêu một người không có trái tim như cha ? Với con cha không là gì cả. Sau này vĩnh viễn sẽ vẫn là như thế.”
Nỗi đau đó khiến anh như không thở nổi. Những gì đã nói trong cơn giận dữ sẽ chẳng thể thu hồi.
Tại làm sao anh có thể thốt lên những lời đó với người đàn ông anh yêu kính nhất trên đời.
“Vậy, tối qua đã xảy ra chuyện gì với Desiderius ? Anh có tóm được gã không ?” cô cắt ngang mạch suy nghĩ của anh.
Anh lắc đầu, xua đi những suy nghĩ đó, tập trung vào con đường trước mặt. “Gã nhất định đã trốn vào hố đen sau trận đối đầu với chúng ta.”
“Trốn ở đâu chứ ?”
“Hố đen. Thánh địa của Daimon.” Anh giải thích, “Nơi đó chỉ được mở ra khi di chuyển các vì sao theo một trật tự nhất định. Bọn Daimons có thể sẽ biến mất vài ngày, nhưng khi cửa mở ra lần nữa, bọn chúng lại được giải phóng.”
Những điều anh vừa nói khiến Amanda trố mắt kinh ngạc. Làm sao lại có thể được chứ ? “Thật không thể tin nổi bọn Daimon lại được trao sức mạnh để tự phóng thích khỏi công lý.”
“Không phải đâu. Là bọn chúng tự mình khám phá ra hố đen thôi.” Anh lại mỉm môi cười. “Nhưng anh không có gì phải phàn nàn về điều đó. Chính nhờ vậy mà công việc của anh trở nên thú vị hơn nhiều.”
“À, không buồn chán là được,” cô mỉa mai. “Còn em thì thật sự rất ghét cái công việc ngớ ngẩn đó.”
Anh nhìn thẳng vào cô, ánh nhìn như thiêu đốt. “Chère, ở bên em thì buồn chán là chuyện bất khả thi.”
Những lời nói đó khiến cô cảm thấy đau đớn. “Chỉ anh mới cảm thấy thế thôi,” cô nhớ lại những gì Selena đã nói. “Có người nói em là một kẻ nằm ở tận đầu Thành phố Buồn Chán”
Anh dừng lại chờ tín hiệu đèn, nhìn cô chăm chú. “Anh không hiểu lời nhận xét đó. Bởi vì kể từ giây phút em đánh thức anh, và gọi anh là “Quý ngài áo da ngon lành”, thì đối với anh, em chính là điều ngạc nhiên khó cưỡng.
Mặt cô đỏ bừng, cô cười to khi nhớ lại hoàn cảnh đó.
“Với lại,” Kẻ Săn Đêm nói tiếp. “Em cũng không thể trách người đã nói những lời đó vì em cứ tự dựng lên một bức tường kín kẽ bảo vệ bản thân.”
“Sao chứ ?”
Anh nhấn ga, lao thẳng về phía trung tâm. “Đó là sự thật. Em tự chôn vùi cái phần vui vẻ phấn khích của bản thân bên dưới cái công việc buồn tẻ của mình. Em thích mặc những bộ quần áo màu sắc xám xịt và cứ rụt đầu rụt cổ che dấu mọi đam mê, hứng khởi.”
“Không đúng,” cô phẫn nộ phản đối. “Anh có biết gì về tôi đâu mà dám nói thế. Anh cũng mới chỉ nhìn thấy tôi mặc một bộ quần áo duy nhất.”
“Đúng là thế, nhưng anh biết phong cách của em.”
“Ờ… vậy sao.” Cô lầm bầm phản ứng.
“Anh đã được chứng kiến niềm đam mê của em.”
Mặt Amanda càng đỏ lựng. Cô không thể chối cãi sự thật đó. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là cô thích cái cách anh cứ thẳng thừng xông thẳng vào cảm xúc của cô mà phê phán.
“Anh nghĩ em đang lo sợ một nửa dòng máu kia của mình,” anh tiếp tục. “Em làm anh nhớ đến nữ thần Hy Lạp cổ đại Lyta. Trong cô ta tồn tại hai nửa khác nhau. Hai nửa đó không ngừng đối kháng nhau, nó khiến cho bản thân cô ấy và những người xung quanh đau khổ. Cho đến một ngày, một người lính Hy Lạp tìm được hai nửa đó, gắn kết chúng lại với nhau. Từ đó, cuộc sống của cô là một sự hài hòa, vui vẻ. Và những người bên cạnh cô cũng thế.”
“Sao, ý anh muốn bảo là tôi khiến cho anh đau khổ sao ?”
Anh bật cười. “Không đâu, anh thấy em thật thu hút, nhưng em nếu chấp nhận sự thật như bản thân nó vốn là thế, và thôi đừng tranh đấu nữa, em nhất định sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều.”
“Đây là lời khuyên của một con ma cà rồng không hút máu người sao ? Nói cho biết, anh cũng không chiến đấu chống lại tự nhiên chứ ?”
Anh mỉm cười. “Có lẽ em đúng. Có lẽ anh cũng sẽ hạnh phúc hơn nếu anh thả cho cái phần hoang dã trong con người mình tự do.” Anh nhìn cô đầy ngụ ý. “Nhưng không biết em có chịu nổi cái phần đó hay không thôi.”
“Ý anh là sao ?”
Anh không trả lời. “Anh chở em về đâu đây ? Nhà Julian, nhà mẹ em hay nhà em ?”
“À, anh đang chạy về hướng nhà em, vậy thì về đó vậy. Em ở cách Tulane vài block nhà.”
Kyrian lại tập trung vào việc lái xe, nhưng thỉnh thoảng những hình ảnh trong mơ lại hiện lên như những đoạn phim chiếu chậm. Chết tiệt, không thể nhớ nổi lần cuối cùng anh nhìn thấy rõ ràng những giấc mơ của mình như thế này là khi nào. Sáng nay thức dậy, cái cảm giác đau đớn khi nhớ đến cô cứ ập về. Anh như vẫn còn ngửi thấy hương thơm của cô phảng phất trên gối. Trên da thịt.
Cả ngày hôm nay anh đã cố gắng chợp mắt, nhưng mắt vẫn là không thể nhắm lại được. Anh khao khát được có người phụ nữa này đến nỗi chỉ cần ở gần cô, cả người anh như muốn run lên.
Anh rất muốn làm như những gì cô nói; thả lỏng bản thân và ăn tươi nuốt sống cô. Suốt ngần ấy năm trời, chưa bao giờ anh lại khao khát làm điều gì đó hơn thế.
Chỉ là anh không dám.
Ngay khi mà đêm buông xuống, anh lại biến thành kẻ săn mồi.
Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời Kẻ Săn Đêm của mình, anh đuổi theo một con người.
“Anh biết không,” chất giọng mềm mại, du dương của cô như một luồng điện đánh thẳng vào lưng anh. “Anh không cần phải đến đó em đâu. Chỉ cần gọi đến văn phòng là được rồi.”
Kyrian hắng giọng che đậy cái cảm giác nóng bừng trên mặt. Chết tiệt. Cô ấy có thể làm anh đỏ mặt được sao ? Anh đã thôi không hề biết đỏ mặt kể từ cái thời tuổi trẻ nông nổi cách đây 2160 năm. “Không có số điện thoại của em.”
“Vậy thì chỉ cần tìm trong danh bạ điện thoại hay hỏi tổng đài là được thôi. Tất nhiên là Grace cũng có số của em mà.”
Anh cảm thấy cô đang nhìn mình mỉm cười. (ND: hehhehhe, anh bị nhìn thấu rồi nhé.)
“Hay là, chỉ cần đọc tâm là được.” Đôi mắt cô hấp háy tia nhìn quỷ quyệt. “Dám cá là anh làm thế để được gặp lại em, đúng không ?” (ND: thiệt là thẳng thắn mà, sao không chừa cho người ta chút sỉ diện nào hết vậy nàng ơi).
“Không phải,” anh nhanh nhẹn phản bác.
“Umm-hmmmm.” Giọng nói rõ mười mươi là ai mà tin nổi anh. “Sao em lại không thấy thế nhỉ ?”
“Chắc là vì anh là một kẻ nói dối dở tệ.”
Cả hai bật cười.
Amanda quay đầu nhìn anh lái xe. Trên mặt anh vẫn chễm chệ cặp kính mát, trông anh tuấn tú hơn bất cứ người đàn ông nào mà cô từng biết.
“Nói em nghe đi.”
Anh nhướng mày chờ đợi, nhưng vẫn nhìn thẳng con đường trước mặt không nói gì.
“Anh có thích làm Kẻ Săn Đêm không ?”
Anh nhìn cô, mỉm cười, đưa chiếc răng nanh nhọn hoắc. “Em biết có bao nhiêu công việc vừa có thể được làm anh hùng vừa được lãnh lương không ? Nói cho em biết là lương anh cao ngất ngưỡng đó, có xài hoài cũng không hết. Công việc thế thì ai lại không thích ?”
“Nhưng không phải đây là một công việc cô độc sao ?” cô hỏi. “Anh vẫn cứ đứng giữa đám đông, nhưng vẫn cứ cô đơn.”
“Chắc thế. Nhưng mà…”
Anh nghiêng người nhìn cô. “Sao lại không hỏi anh chuyện mà em muốn biết ?”
“Nếu anh có thể đọc tâm thì sao không trả lời luôn đi ?”
Miệng anh mở rộng thành một nụ cười thích thú như một con sói đón vừa vồ được miếng mồi béo bở. “Đúng vậy đó, cưng à. Anh nghĩ là em cực kỳ hấp dẫn. Và anh chỉ muốn kéo em về thẳng chỗ của anh, khiến em sướng đến tận đầu ngón chân.”
Mặt cô đỏ bừng. “Thấy ghét. Anh còn tệ hơn cả Tabitha. Lạy chúa, bộ Kẻ Săn Đêm nào cũng có khả năng này hết hả ?”
“Không đâu, cưng à. Chỉ anh thôi.” Anh giải thích thêm. “Mỗi người bọn anh có một khả năng riêng.”
“Em phải nói là em ước gì anh có khả năng khác kia.”
“Được thôi, cưng. Vì em, giờ thì khả năng này sẽ biến mất. Không đọc tâm nữa.”
Amanda nhìn anh, cô nhận ra rằng bên trong dáng vẻ nam tính, lạnh lùng, anh còn có một trái tim ấp ám. “Anh là một người tốt, Kẻ Săn Đêm.”
“Ý em là anh là một con ma cà rồng tốt đúng không ?”
“Đúng thế, nhưng anh không có hút máu.”
Anh nhếch môi. “Vậy ra Julian đã nói với em thế sao ?”
“Đúng vậy. Anh ấy nói, không giống như Apollites, Kẻ Săn Đêm không bị khống chế bởi lời nguyền Apollo.”
“Nói rõ hơn là,” anh nói bằng một giọng đáng sợ “bọn anh không cần máu để sống, nhưng vẫn có một vài Kẻ Săn Đêm, mà bọn anh gọi là Feeder, thì lại uống máu.” Anh nhấn ga. “Chắc là em và Julian đã trò chuyện suốt đêm nhỉ.”
“Chắc vậy.” Nhưng sau đó thì đề tài chuyển sang nói về một Kẻ Săn Đêm duy nhất. Cô bắt Julian đáng thương phải thức đến hơn nửa đêm để kể cho cô nghe về Kyrian và những Kẻ Săn Đêm khác.”
“Có đúng là Daimon chỉ có thể sống được 27 năm thôi không ?”
Anh gật đầu. “Chính vì vậy mà bọn chúng mới trở nên nguy hiểm. Hầu hết Apollite sẽ làm tất cả mọi thứ chỉ để có thể sống thêm được một ngày nữa.”
Đó là lý do tại sao mà, theo lời Julian nói, Kẻ Săn Đêm là những người không có linh hồn. Có như vậy bọn Daimon mới không có cơ hội nắm giữa được những linh hồn mạnh mẽ nhất. Nếu Daimon chiếm giữ được linh hồn càng mạnh mẽ, thì thời gian sống của bọn chúng càng dài.
“Những người như em,” Kyrian nói. “Là con mồi mà bất cứ Daimon nào cũng thèm khát. Khi bọn chúng có được linh hồn của em, chúng sẽ chiếm được quyền năng tối thượng.”
Amanda giễu cợt. “Em thì có quyền năng gì chứ.”
“Nếu nói dối có thể khiến em vui vẻ thì cứ việc.”
“Em không nói dối.” cô tự bào chữa. “Em không có bất cứ quyền năng nào cả. Ngoại trừ chuyện có liên quan đến những con số.”
“Đúng thế, những con số. Anh tin em.”
Lời nói ra thì thế, nhưng giọng nói thì trái ngược hoàn toàn. Cô nhíu mắt nhìn người đàn ông cứng đầu ngồi cạnh, đưa tay chỉ anh đường về nhà mình.
Về gần đến nhà, cô thấy trên trời vần vũ những đám khói xám xịt “Có phải là cháy nhà không ?”
“Đúng thế, có vẻ là một vụ lớn đó.”
“Ôi không,” cô hổn hển khi họ đến gần với đám cháy, và cô chứng kiến tận mắt cả ngôi nhà chìm trong biển lửa.
Nhưng Kẻ Săn Đêm không dừng xe lại, anh chạy thẳng tiếp đến nhà Tabitha, một đám cháy khác cũng đang bùng lên.
Nước mắt chan hòa trong mắt cô khi cô mò mẫm đưa tay mở cửa xe. “Tabitha !” Cô gào lên lo sợ em gái mình vẫn còn kẹt trong nhà.
Kẻ Săn Đêm nhanh như chớp, phóng vọt ra khỏi xe, chạy thẳng vào trong ngôi nhà đang bốc cháy dữ dội. Tim cô nặng trịch như bị đá đè, Amanda cố sức mở cửa xe.
Cô đá văng đôi giày cao gót, chạy vội đến hàng hiên nhưng không dám chạy vào nhà trên đôi chân trần.
“Kẻ Săn Đêm,” cô gọi to cố căng mắt nhìn xuyên qua màn lửa. “Tabitha!”
Làm ơn đừng có chuyện gì, Tabby. Làm ơn vẫn còn ở công ty !
Cô im lặng lắng nghe bất cứ tín hiệu nào của Kyrian thì một chiếc xe mô tô phóng thẳng vào sân nhà Tabitha, nghiến bánh trên con đường nhỏ bên cạnh.