Night pleasure (18+)
Chương 30 : Chương 14
Ngày đăng: 20:24 27/06/20
Tabitha xoay người đứng đối diện với Kyrian đang hốt hoảng bước lùi về sau một
bước. Khuôn mặt cô vẫn còn sưng tím sau trận đụng độ với Desiderius, trên má
vẫn còn bị dán miếng băng vải che đi vết chỉ khâu. Chắc hẳn đó là một cuộc
chiến khốc liệt không khoan nhượng.
Cảm giác thất bại vì không bảo vệ được những người mà Amanda yêu quý nhất trên đời tạo thành một sự thống khổ siết chặt lấy anh.
Anh thề sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra lần nữa.
“Anh là ai ?” Cô lên giọng kẻ cả. “Esmeralda đâu ?”
Kyrian nhìn vào gương, nhận ra mình không hề có nhân ảnh, anh vội lùi về sau một bước tránh không để Tabitha nhận ra điều đó. “Xe của cô ta bị hỏng dọc đường, Amanda đã đến đón cô ấy rồi.”
Rồi anh muộn màng nhận ra rằng lẽ ra mình nên ngậm miệng lại thì hơn, bởi vì đôi mắt bừng bừng của cô đã chứng tỏ cô hoàn toàn nhận ra sự khác biệt của anh.
“Mày !” cô la to. “Mày đã làm gì với chị và em gái tao rồi ?”
“Họ vẫn an toàn.”
“Có quỷ mới tin !” Cô lao vào anh.
Kyrian không muốn làm cô bị thương, anh quay người, bỏ chạy.
“Ma cà rồng !” cô la hét điên cuồng.
Anh chạy vội xuống nhà và nhận ra cô không đến một mình.
“Kéo màn lên.” Ngay khi lớn tiếng ra lệnh, Tabitha kéo cái màn trong hành lang lớn trên lầu che bít mấy cánh cửa sổ.
Kyrian rít lên khi ánh mặt trời chạm vào da thịt. Anh nhảy qua lan can, lao xuống phòng khách bên dưới.
Hai cặp mắt mở to nhìn anh trân trối. Người đàn ông tóc sẫm tái mặt nhưng. người phụ nữ tóc vàng thì hành động cực nhanh, cô chạy vội đến phía cửa sổ, mở toang mấy cái màn.
Tabitha nhào đến chỗ Kyrian, không để anh kịp dịch chuyển. Cô đuổi theo, nắm lấy chỗ bị thương bên hông phải.
“Chết đi, đồ ma cà rồng cặn bã.”
Kyrian rít lên, chìa hàm răng nhọn hoắc, lộn người về sau tránh xa cô, lao vào trong bếp. Chưa đến cửa bếp thì anh nhận ra ánh nắng đang chan hòa khắp phòng. Anh không thể đi đâu được nữa, anh sắp bị giết đến nơi rồi.
Có cái gì đó vừa cứng, lại vừa sắc nhọn đâm vào vai anh. Kyrian gầm gừ quay đầu, đối diện với Tabitha và một con dao găm dài. Cô rút dao ra, định đâm anh thêm lần nữa.
Kyrian nắm chặt cổ tay cô, cùng lúc đó, hai người bạn của cô cũng lao đến chỗ anh. Bốn người túm tụm lấy nhau quay vòng.
Kyrian hất tung một người ra, và anh tự do. Anh cố quay trở về phòng khách nhưng Tabitha đã đứng chắn trước mặt anh.
Ngọn lửa căm ghét bùng lên trong mắt Tabitha khi cô vung dao đâm thẳng vào bụng anh.
Kyrian nhảy vào vùng sáng. Anh cảm thấy một cơn đau như xé toạc lưng mình. Rít lên lần nữa, anh ẩn mình, chạy trở lại phòng khách, cố tránh trong bóng tối.
Bọn họ đuổi theo anh đến cửa, đóng sầm cửa lại. Những lời nói của Desiderius vang lên bên tai khi họ kéo vật anh xuống sàn.
“Bọn chúng sẽ hạ mày như một con chó ghẻ.”
Tabitha ngồi lên ngực anh, tay cô giữ chặt cổ anh trong khi hai người bạn của cô giữa chặt hai cánh tay còn lại.
Nếu hôm qua họ làm thế với anh, anh sẽ hoảng loạn mà sợ chết khiếp. Nhưng hôm nay, một cảm giác thấu suốt kỳ lạ khi anh nhớ lại những chuyện đã trải qua với Amanda hôm trước.
“Mày đã làm gì chị và em gái tao ?” Tabitha rống lên.
“Không làm gì cả.”
“Mày dám nói láo trước mặt tao sao ? Tao đã nhìn thấy máu trong thùng rác.”
Kyrian cố không làm cô bị thương, anh cong chân, uốn quanh người Tabitha, ném cô ra xa, con dao trên tay cô chém xuống, chỉ chút nữa là đã chém đứt cuống họng anh.
Anh giữ chặt người đàn ông đang ngồi trên bụng mình, ném người đàn bà văng phịch lên ghế. Anh nghiến răng khi Tabitha cúi người, cắm phập răng lên đùi anh.
Kyrian giựt con dao ra khỏi tay Tabitha, cắm phập nó vào sàn gỗ cứng. “Nghe này.”
“Không !” cô rít lên, loay hoay rút con dao cắm trên sàn. Theo bản năng, anh định đánh cô bất tỉnh nhưng gương mặt cô trông giống hệt như Amanda và anh nhận ra mình không thể làm cô bị thương.
Sự do dự đó đã tạo cơ hội cho các bạn cô nhào đến túm chặt anh lần nữa. Kyrian cuộn người, giơ cao chân, cửa phòng lại một lần nữa mở ra, kéo thêm ánh sáng vào phòng.
Anh chửi thầm, cuộn mình vào trong góc.
Và anh nghe tiếng Amanda vang lên lanh lảnh. “Dừng lại.”
Ba người khựng lại khi nghe thấy tiếng Amanda, trong khi Kyrian cố lấy lại hơi thở. Vết thương mới bật máu, rỉ hẳn xuống sàn nhà. Amanda chạy vội đến chỗ anh, đưa tay giữ chặt miệng vết thương.
Tabitha rút dao ra khỏi sàn. Cô quả quyết tiến về phía anh, mắt lóe lên tia nhìn giận dữ. “Tránh ra, Mandy. Để chị giết con ma cà rồng này.”
“Sai rồi,” Amanda lên tiếng. Cô đóng sập cánh cửa sau, chạy đến đứng giữa Tabitha và anh ta. “Em sém chút là giết chết bạn trai của cô em song sinh đó.”
Tabitha há hốc miệng đứng khựng lại. Cô hết nhìn Kyrian lại nhìn Amanda. “Sao chứ ?”
Amanda không thèm quan tâm đến bà chị. “Anh không sao chứ ?”
Anh đưa tay giữ chặt miệng vết thương trên cánh tay. “Chưa bao giờ tốt hơn thế này.”
“Anh ta sao ?” Tabitha không tin nổi. “Còn chị và các bạn chị thì sao ? Sao em không hỏi thăm bọn chị. Anh ta chút nữa đã xé đầu bọn chị làm hai rồi.”
Amanda liếc nhìn bà chị song sinh. “Vậy mà em không thấy ai trong số các người bị thương chỗ nào cả. Tin em đi, nếu anh ấy muốn làm chị bị thương, thì không ai trong các người còn đứng ở đây được đâu.”
Tabitha nhìn cả hai với vẻ mặt kinh tởm. “Em đang bảo vệ cho một con ma cà rồng sao ?”
“Em đang bảo vệ Kyrian,” cô nói rành rẽ.
Tabitha cắn chặt môi, không ngừng nhìn hết người này sang người khác. “Em bị làm sao vậy ? Mất trí rồi sao ? Em muốn có một người bạn trai thích uống máu, bất tử, giết người để mua vui và không thể ra ngoài vào ban ngày sao ? Tại sao vậy Mandy ? Có vẻ như cuối cùng em cũng đã tìm ra được ông hoàng tồi bại. Vậy mà chị cứ nghĩ là không còn ai có thể giành được vị trí đó của Cliff cơ đấy.”
Đó là những lời lăng mạ nặng nề nhất.
“Tồi bại sao ? Em không muốn nghe những lời nói đó từ miệng một người phụ nữ hẹn hò với một gã mà suốt ba năm qua không sao giữ nổi một công việc ổn định trong chỉ hai tuần.”
“Ít nhất thì Eric cũng có linh hồn.”
“Còn Kyrian thì có trái tim.”
“Ôi trời, làm ơn đi. Em lại tin vào điều bịa đặc đó sao ? Nói cho chị nghe, Mandy, bộ em định từ bỏ tất cả mọi thứ vì cái gã này sao ? Cuộc sống của em, tương lai của em. Một con ma cà rồng thì có thể cho em được cái gì chứ ? Em muốn có con cái. Gã làm được chứ ?”
Trái tim Kyrian thắt lại khi nghe những lời nói đó. Mỗi một từ thốt ra từ miệng Tabitha khiến anh hiểu rõ tất cả những gì cô nói đều đúng.
Anh nhìn ánh nắng tràn ngập căn nhà.
Ánh nắng là kẻ tử thù của anh nhưng lại rất quan trọng với Amanda. Con người cần ánh mặt trời như không khí để thở vậy. Nếu còn ở cạnh bên anh, Amanda sẽ không thể nào có được bình yên. Tất cả những giấc mơ, mộng ước của cô rồi sẽ phải hy sinh vì anh.
Đó là điều anh không thể chấp nhận được.
Với con tim đau nhói, anh bước đi trong vùng tối, leo trở lại lên lầu.
“Hai đứa có thôi ngay không.” Esmeralda hét lên.
Kyrian không để ý gì tới bọn họ nữa, anh bước lên cầu thang.
Phải một lúc sau, khi đã trấn tĩnh khỏi cơn nhục mạ điên cuồng của bà chị, Amanda mới nhận ra Kyrian đã bỏ đi. “Kyrian ?”
“Cậu ấy lên lầu rồi.” Esmeralda bảo.
Amanda chạy vội lên cầu thang nhưng Tabitha cản cô lại. “Em không thể làm thế được.”
“Chị thì biết cái gì về anh ấy chứ Tabby. Anh ấy là Kẻ Săn Đêm, không phải ma cà rồng.”
“Ừ, và Julian Alexander nói là cũng chẳng có gì khác nhau giữa bọn chúng cả. Cả hai đều có bản tính của loài thú và đều là kẻ giết người.
“Em không tin Julian nói những câu đó.”
“Chị không quan tâm em tin hay không, đó là sự thật. Và trong khi em đang phân vân, chị cho em biết một điều nữa mà Julian đã nói. Artemis sẽ giết chết gã bạn trai em chứ không để hắn được tự do đâu.”
Trái tim cô nhói lên, Aman đẩy bà chị gái sang một bên, bước lên lầu. Cô thấy Kyrian đang thu dọn đồ trong phòng ngủ.
“Anh định làm gì vậy ?”
“Đi”
“Anh không thể ra ngoài, giờ đang là buổi chiều.”
Gương mặt anh trống rỗng, lạnh lùng. “Anh gọi Tate.”
“Kyrian…” cô chồm tới giữ chặt anh.
“Đừng chạm vào anh,” anh gầm gừ, nhe hàm răng nhọn hoắc. “Em đã nghe Tabitha nói rồi đó. Anh là một con thú, anh không phải con người.”
“Tối qua người ngủ cạnh em không phải một con thú.”
“Không sao ?”
“Không phải.” cô đặt tay lên má anh.
Gương mặt anh dịu lại một giây rồi ngay lập tức trở nên cứng đờ. Anh lấy tay cô khỏi má. “Đó là do em nói thôi, Amanda, em có biết đã bao nhiêu lần anh muốn cắn mạnh vào cổ em không ? Em có biết bao nhiêu lần anh cảm nhận mạch máu em đang rung lên dưới lưỡi và anh muốn được nếm thử dòng máu đó đến thế nào không ?”
Cô nuốt nước miếng vì sợ hãi. Nhưng cô không muốn khuất phục. Anh chỉ đang cố làm cô hoảng sợ mà thôi. “Anh sẽ không bao giờ khiến em bị tổn thương và em biết anh sẵn sàng chết vì điều đó.”
Anh không nói lời nào, chỉ cầm lấy vali rồi bước đi.
Cô chạy theo anh ra hành lang, cả hai đứng ngay đầu cầu thang. “Em không muốn anh rời khỏi em.”
Kyrian đứng sựng lại khi nghe những lời nói đó. Những lời nói có thể xé anh ra thành muôn ngàn mảnh. Anh cũng không muốn rời khỏi cô. Anh muốn kiệu cô lên vai, quay trở về phòng và làm tình với cô cho đến hết quãng đời còn lại.
Anh muốn có được cô. Muốn cô là của mình.
Nhưng anh không có cái quyền đó. Anh chỉ là một kẻ tôi tớ của các vị thần. Cuộc sống của anh không hề thuộc về anh.
“Trở lại với thế giới của em đi, Amanda. Đó mới là nơi an toàn dành cho em.”
Cô vòng tay ôm lấy mặt anh. Đôi mắt xanh trong sáng của cô nhìn anh tìm kiếm, tia nhìn vô vọng đó càng khiến anh đau đớn hơn. “Em không muốn an toàn, Kyrian. Em muốn anh.”
Anh đẩy cô ra xa, đi xuống cầu thang. “Đừng nói thế.”
“Sao lại không ?” cô chạy theo anh. “Đó là sự thật.”
“Em không thể có được anh,” anh rít qua kẽ răng, quay người lại, nhìn cô. “Anh đã có chủ nhân rồi.”
“Vậy thì chỉ để em yêu anh thôi.” Giọng nói khẩn thiết khiến anh như nhũn ra. Thánh thần ơi, đối diện với cô, anh hầu như có thể bị nhìn thấu hoàn toàn. Anh muốn ôm cô trong vòng tay…
Nhưng nhìn cô trở nên già đi trong khi bản thân không thay đổi. Ôm cô trong lòng, chứng kiến thời khắc cô lìa đời vì tuổi tác, còn anh phải sống một cuộc đời vĩnh cửu. Và cô độc.
Nỗi đau đó cuộn lấy tâm trí anh. Một cuộc sống không có cô là điều không thể nào chịu đựng được. Chỉ mới có mấy ngày, nỗi đau đã giày vò anh đến thế thì liệu sau mấy mươi năm nữa, nỗi đau đó sẽ day dứt đến thế nào.
Trái tim anh không thể chịu đựng nổi sự hành hạ đó.
“Không thể nào.”
“Tại sao ?” cô hỏi.
“Có một số chuyện chỉ là không thể.”
Cô chạm vào cánh tay anh, mắt cô nhìn anh van vỉ, cô van anh hãy nhìn cô. Nhưng anh không thể. Anh không dám.
“Có thể chuyện này vốn là có thể.”
“Em sai rồi.”
Amanda trông thấy Esmeralda ở cửa. Chiếc xe của Tate đậu ngay trước sân.
Đôi mắt Kyrian đầy đau đớn và cam chịu khi nhìn vào chiếc túi đựng tử thi khiến tim cô quặn thắt.
“Đừng đi mà Kyrian,” cô khẩn cầu anh lần cuối, mong anh sẽ nghe cô dù chỉ một lần này thôi.
“Anh không còn cách nào khác.”
“Anh có. Chết tiệt, anh là cái đồ cứng đầu cứng cổ. Anh vẫn còn lựa chọn khác. Đừng đi mà.”
Anh dùng tay bịt chặt mắt như thể đầu anh đang nhức buốt. “Tại sao lại muốn anh ở lại ?”
“Bởi vì em yêu anh.”
Tiếng chửi rủa giận dữ điên cuồng của Tabitha vẳng ra từ trong bếp càng trở nên vang dội hơn trong sự im lặng chết người.
Kyrian nhắm mắt như chịu đựng nỗi đau đang trào lên cắn xé. Anh đã đợi suốt cả một đời để được nghe một người phụ nữ nói ra những lời nói đó bằng tình cảm chân thật nhất.
Nhưng giờ thì đã quá trễ.
“Lần cuối cùng khi anh tin một người phụ nữ thật sự yêu mình, anh đã bỏ rơi cả đất nước vì cô ta, đổi lại, anh chỉ nhìn thấy nụ cười của cô ta khi anh bị đóng đinh. Đừng ngu ngốc thế, Amanda. Tình yêu không có thật. Đó chỉ là ảo ảnh mà thôi. Em không yêu anh. Em không thể yêu anh.”
Không để cho cô phản bác, anh chui người vào túi, kéo khóa lại.
“Đừng rời xa em mà !” Cô la to, níu tay anh qua lần vải nhựa.
“Đưa tôi về nhà đi Tate.”
Tate nhìn cô mỉm cười khi anh đẩy chiếc băng ca về phía cửa.
Amanda đau đớn dằn vặt. “Khốn khiếp, Kyrian, đồ thợ săn khốn khiếp.”
Kyrian nghe cô cứ không ngừng lập đi lập lại những từ đó. Cơ thể anh như bị xé vụn. Anh đúng là một kẻ đần độn ngu ngốc.
Trái tim anh không ngừng van vỉ, đừng rời xa cô ấy.
Nhưng anh không còn chọn lựa nào khác.
Đó là con đường mà anh đã chọn. Anh đã chọn lối đi này và hoàn toàn hiểu rõ hậu quả, anh biết mình phải hy sinh cái gì vì điều đó.
Amanda thuộc về ánh sáng, còn anh thuộc về đêm đen. Rồi anh sẽ tìm được cách lấy lại linh hồn mình nhưng cuộc sống sẽ không còn cô nữa, và một khi anh làm được điều đó, anh sẽ giết Desiderius.
Amanda và Tabitha sẽ có thể vĩnh viễn được tự do quay trở lại với cuộc sống trước kia. Còn anh cũng sẽ trở lại với cuộc sống của mình.
Nhưng tự trong sâu thẳm của trái tim, anh biết chắc một điều. Anh cũng yêu cô. Nhiều hơn tình yêu anh đã từng dành cho bất kỳ một ai khác.
Và anh phải để cô đi.
Cảm giác thất bại vì không bảo vệ được những người mà Amanda yêu quý nhất trên đời tạo thành một sự thống khổ siết chặt lấy anh.
Anh thề sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra lần nữa.
“Anh là ai ?” Cô lên giọng kẻ cả. “Esmeralda đâu ?”
Kyrian nhìn vào gương, nhận ra mình không hề có nhân ảnh, anh vội lùi về sau một bước tránh không để Tabitha nhận ra điều đó. “Xe của cô ta bị hỏng dọc đường, Amanda đã đến đón cô ấy rồi.”
Rồi anh muộn màng nhận ra rằng lẽ ra mình nên ngậm miệng lại thì hơn, bởi vì đôi mắt bừng bừng của cô đã chứng tỏ cô hoàn toàn nhận ra sự khác biệt của anh.
“Mày !” cô la to. “Mày đã làm gì với chị và em gái tao rồi ?”
“Họ vẫn an toàn.”
“Có quỷ mới tin !” Cô lao vào anh.
Kyrian không muốn làm cô bị thương, anh quay người, bỏ chạy.
“Ma cà rồng !” cô la hét điên cuồng.
Anh chạy vội xuống nhà và nhận ra cô không đến một mình.
“Kéo màn lên.” Ngay khi lớn tiếng ra lệnh, Tabitha kéo cái màn trong hành lang lớn trên lầu che bít mấy cánh cửa sổ.
Kyrian rít lên khi ánh mặt trời chạm vào da thịt. Anh nhảy qua lan can, lao xuống phòng khách bên dưới.
Hai cặp mắt mở to nhìn anh trân trối. Người đàn ông tóc sẫm tái mặt nhưng. người phụ nữ tóc vàng thì hành động cực nhanh, cô chạy vội đến phía cửa sổ, mở toang mấy cái màn.
Tabitha nhào đến chỗ Kyrian, không để anh kịp dịch chuyển. Cô đuổi theo, nắm lấy chỗ bị thương bên hông phải.
“Chết đi, đồ ma cà rồng cặn bã.”
Kyrian rít lên, chìa hàm răng nhọn hoắc, lộn người về sau tránh xa cô, lao vào trong bếp. Chưa đến cửa bếp thì anh nhận ra ánh nắng đang chan hòa khắp phòng. Anh không thể đi đâu được nữa, anh sắp bị giết đến nơi rồi.
Có cái gì đó vừa cứng, lại vừa sắc nhọn đâm vào vai anh. Kyrian gầm gừ quay đầu, đối diện với Tabitha và một con dao găm dài. Cô rút dao ra, định đâm anh thêm lần nữa.
Kyrian nắm chặt cổ tay cô, cùng lúc đó, hai người bạn của cô cũng lao đến chỗ anh. Bốn người túm tụm lấy nhau quay vòng.
Kyrian hất tung một người ra, và anh tự do. Anh cố quay trở về phòng khách nhưng Tabitha đã đứng chắn trước mặt anh.
Ngọn lửa căm ghét bùng lên trong mắt Tabitha khi cô vung dao đâm thẳng vào bụng anh.
Kyrian nhảy vào vùng sáng. Anh cảm thấy một cơn đau như xé toạc lưng mình. Rít lên lần nữa, anh ẩn mình, chạy trở lại phòng khách, cố tránh trong bóng tối.
Bọn họ đuổi theo anh đến cửa, đóng sầm cửa lại. Những lời nói của Desiderius vang lên bên tai khi họ kéo vật anh xuống sàn.
“Bọn chúng sẽ hạ mày như một con chó ghẻ.”
Tabitha ngồi lên ngực anh, tay cô giữ chặt cổ anh trong khi hai người bạn của cô giữa chặt hai cánh tay còn lại.
Nếu hôm qua họ làm thế với anh, anh sẽ hoảng loạn mà sợ chết khiếp. Nhưng hôm nay, một cảm giác thấu suốt kỳ lạ khi anh nhớ lại những chuyện đã trải qua với Amanda hôm trước.
“Mày đã làm gì chị và em gái tao ?” Tabitha rống lên.
“Không làm gì cả.”
“Mày dám nói láo trước mặt tao sao ? Tao đã nhìn thấy máu trong thùng rác.”
Kyrian cố không làm cô bị thương, anh cong chân, uốn quanh người Tabitha, ném cô ra xa, con dao trên tay cô chém xuống, chỉ chút nữa là đã chém đứt cuống họng anh.
Anh giữ chặt người đàn ông đang ngồi trên bụng mình, ném người đàn bà văng phịch lên ghế. Anh nghiến răng khi Tabitha cúi người, cắm phập răng lên đùi anh.
Kyrian giựt con dao ra khỏi tay Tabitha, cắm phập nó vào sàn gỗ cứng. “Nghe này.”
“Không !” cô rít lên, loay hoay rút con dao cắm trên sàn. Theo bản năng, anh định đánh cô bất tỉnh nhưng gương mặt cô trông giống hệt như Amanda và anh nhận ra mình không thể làm cô bị thương.
Sự do dự đó đã tạo cơ hội cho các bạn cô nhào đến túm chặt anh lần nữa. Kyrian cuộn người, giơ cao chân, cửa phòng lại một lần nữa mở ra, kéo thêm ánh sáng vào phòng.
Anh chửi thầm, cuộn mình vào trong góc.
Và anh nghe tiếng Amanda vang lên lanh lảnh. “Dừng lại.”
Ba người khựng lại khi nghe thấy tiếng Amanda, trong khi Kyrian cố lấy lại hơi thở. Vết thương mới bật máu, rỉ hẳn xuống sàn nhà. Amanda chạy vội đến chỗ anh, đưa tay giữ chặt miệng vết thương.
Tabitha rút dao ra khỏi sàn. Cô quả quyết tiến về phía anh, mắt lóe lên tia nhìn giận dữ. “Tránh ra, Mandy. Để chị giết con ma cà rồng này.”
“Sai rồi,” Amanda lên tiếng. Cô đóng sập cánh cửa sau, chạy đến đứng giữa Tabitha và anh ta. “Em sém chút là giết chết bạn trai của cô em song sinh đó.”
Tabitha há hốc miệng đứng khựng lại. Cô hết nhìn Kyrian lại nhìn Amanda. “Sao chứ ?”
Amanda không thèm quan tâm đến bà chị. “Anh không sao chứ ?”
Anh đưa tay giữ chặt miệng vết thương trên cánh tay. “Chưa bao giờ tốt hơn thế này.”
“Anh ta sao ?” Tabitha không tin nổi. “Còn chị và các bạn chị thì sao ? Sao em không hỏi thăm bọn chị. Anh ta chút nữa đã xé đầu bọn chị làm hai rồi.”
Amanda liếc nhìn bà chị song sinh. “Vậy mà em không thấy ai trong số các người bị thương chỗ nào cả. Tin em đi, nếu anh ấy muốn làm chị bị thương, thì không ai trong các người còn đứng ở đây được đâu.”
Tabitha nhìn cả hai với vẻ mặt kinh tởm. “Em đang bảo vệ cho một con ma cà rồng sao ?”
“Em đang bảo vệ Kyrian,” cô nói rành rẽ.
Tabitha cắn chặt môi, không ngừng nhìn hết người này sang người khác. “Em bị làm sao vậy ? Mất trí rồi sao ? Em muốn có một người bạn trai thích uống máu, bất tử, giết người để mua vui và không thể ra ngoài vào ban ngày sao ? Tại sao vậy Mandy ? Có vẻ như cuối cùng em cũng đã tìm ra được ông hoàng tồi bại. Vậy mà chị cứ nghĩ là không còn ai có thể giành được vị trí đó của Cliff cơ đấy.”
Đó là những lời lăng mạ nặng nề nhất.
“Tồi bại sao ? Em không muốn nghe những lời nói đó từ miệng một người phụ nữ hẹn hò với một gã mà suốt ba năm qua không sao giữ nổi một công việc ổn định trong chỉ hai tuần.”
“Ít nhất thì Eric cũng có linh hồn.”
“Còn Kyrian thì có trái tim.”
“Ôi trời, làm ơn đi. Em lại tin vào điều bịa đặc đó sao ? Nói cho chị nghe, Mandy, bộ em định từ bỏ tất cả mọi thứ vì cái gã này sao ? Cuộc sống của em, tương lai của em. Một con ma cà rồng thì có thể cho em được cái gì chứ ? Em muốn có con cái. Gã làm được chứ ?”
Trái tim Kyrian thắt lại khi nghe những lời nói đó. Mỗi một từ thốt ra từ miệng Tabitha khiến anh hiểu rõ tất cả những gì cô nói đều đúng.
Anh nhìn ánh nắng tràn ngập căn nhà.
Ánh nắng là kẻ tử thù của anh nhưng lại rất quan trọng với Amanda. Con người cần ánh mặt trời như không khí để thở vậy. Nếu còn ở cạnh bên anh, Amanda sẽ không thể nào có được bình yên. Tất cả những giấc mơ, mộng ước của cô rồi sẽ phải hy sinh vì anh.
Đó là điều anh không thể chấp nhận được.
Với con tim đau nhói, anh bước đi trong vùng tối, leo trở lại lên lầu.
“Hai đứa có thôi ngay không.” Esmeralda hét lên.
Kyrian không để ý gì tới bọn họ nữa, anh bước lên cầu thang.
Phải một lúc sau, khi đã trấn tĩnh khỏi cơn nhục mạ điên cuồng của bà chị, Amanda mới nhận ra Kyrian đã bỏ đi. “Kyrian ?”
“Cậu ấy lên lầu rồi.” Esmeralda bảo.
Amanda chạy vội lên cầu thang nhưng Tabitha cản cô lại. “Em không thể làm thế được.”
“Chị thì biết cái gì về anh ấy chứ Tabby. Anh ấy là Kẻ Săn Đêm, không phải ma cà rồng.”
“Ừ, và Julian Alexander nói là cũng chẳng có gì khác nhau giữa bọn chúng cả. Cả hai đều có bản tính của loài thú và đều là kẻ giết người.
“Em không tin Julian nói những câu đó.”
“Chị không quan tâm em tin hay không, đó là sự thật. Và trong khi em đang phân vân, chị cho em biết một điều nữa mà Julian đã nói. Artemis sẽ giết chết gã bạn trai em chứ không để hắn được tự do đâu.”
Trái tim cô nhói lên, Aman đẩy bà chị gái sang một bên, bước lên lầu. Cô thấy Kyrian đang thu dọn đồ trong phòng ngủ.
“Anh định làm gì vậy ?”
“Đi”
“Anh không thể ra ngoài, giờ đang là buổi chiều.”
Gương mặt anh trống rỗng, lạnh lùng. “Anh gọi Tate.”
“Kyrian…” cô chồm tới giữ chặt anh.
“Đừng chạm vào anh,” anh gầm gừ, nhe hàm răng nhọn hoắc. “Em đã nghe Tabitha nói rồi đó. Anh là một con thú, anh không phải con người.”
“Tối qua người ngủ cạnh em không phải một con thú.”
“Không sao ?”
“Không phải.” cô đặt tay lên má anh.
Gương mặt anh dịu lại một giây rồi ngay lập tức trở nên cứng đờ. Anh lấy tay cô khỏi má. “Đó là do em nói thôi, Amanda, em có biết đã bao nhiêu lần anh muốn cắn mạnh vào cổ em không ? Em có biết bao nhiêu lần anh cảm nhận mạch máu em đang rung lên dưới lưỡi và anh muốn được nếm thử dòng máu đó đến thế nào không ?”
Cô nuốt nước miếng vì sợ hãi. Nhưng cô không muốn khuất phục. Anh chỉ đang cố làm cô hoảng sợ mà thôi. “Anh sẽ không bao giờ khiến em bị tổn thương và em biết anh sẵn sàng chết vì điều đó.”
Anh không nói lời nào, chỉ cầm lấy vali rồi bước đi.
Cô chạy theo anh ra hành lang, cả hai đứng ngay đầu cầu thang. “Em không muốn anh rời khỏi em.”
Kyrian đứng sựng lại khi nghe những lời nói đó. Những lời nói có thể xé anh ra thành muôn ngàn mảnh. Anh cũng không muốn rời khỏi cô. Anh muốn kiệu cô lên vai, quay trở về phòng và làm tình với cô cho đến hết quãng đời còn lại.
Anh muốn có được cô. Muốn cô là của mình.
Nhưng anh không có cái quyền đó. Anh chỉ là một kẻ tôi tớ của các vị thần. Cuộc sống của anh không hề thuộc về anh.
“Trở lại với thế giới của em đi, Amanda. Đó mới là nơi an toàn dành cho em.”
Cô vòng tay ôm lấy mặt anh. Đôi mắt xanh trong sáng của cô nhìn anh tìm kiếm, tia nhìn vô vọng đó càng khiến anh đau đớn hơn. “Em không muốn an toàn, Kyrian. Em muốn anh.”
Anh đẩy cô ra xa, đi xuống cầu thang. “Đừng nói thế.”
“Sao lại không ?” cô chạy theo anh. “Đó là sự thật.”
“Em không thể có được anh,” anh rít qua kẽ răng, quay người lại, nhìn cô. “Anh đã có chủ nhân rồi.”
“Vậy thì chỉ để em yêu anh thôi.” Giọng nói khẩn thiết khiến anh như nhũn ra. Thánh thần ơi, đối diện với cô, anh hầu như có thể bị nhìn thấu hoàn toàn. Anh muốn ôm cô trong vòng tay…
Nhưng nhìn cô trở nên già đi trong khi bản thân không thay đổi. Ôm cô trong lòng, chứng kiến thời khắc cô lìa đời vì tuổi tác, còn anh phải sống một cuộc đời vĩnh cửu. Và cô độc.
Nỗi đau đó cuộn lấy tâm trí anh. Một cuộc sống không có cô là điều không thể nào chịu đựng được. Chỉ mới có mấy ngày, nỗi đau đã giày vò anh đến thế thì liệu sau mấy mươi năm nữa, nỗi đau đó sẽ day dứt đến thế nào.
Trái tim anh không thể chịu đựng nổi sự hành hạ đó.
“Không thể nào.”
“Tại sao ?” cô hỏi.
“Có một số chuyện chỉ là không thể.”
Cô chạm vào cánh tay anh, mắt cô nhìn anh van vỉ, cô van anh hãy nhìn cô. Nhưng anh không thể. Anh không dám.
“Có thể chuyện này vốn là có thể.”
“Em sai rồi.”
Amanda trông thấy Esmeralda ở cửa. Chiếc xe của Tate đậu ngay trước sân.
Đôi mắt Kyrian đầy đau đớn và cam chịu khi nhìn vào chiếc túi đựng tử thi khiến tim cô quặn thắt.
“Đừng đi mà Kyrian,” cô khẩn cầu anh lần cuối, mong anh sẽ nghe cô dù chỉ một lần này thôi.
“Anh không còn cách nào khác.”
“Anh có. Chết tiệt, anh là cái đồ cứng đầu cứng cổ. Anh vẫn còn lựa chọn khác. Đừng đi mà.”
Anh dùng tay bịt chặt mắt như thể đầu anh đang nhức buốt. “Tại sao lại muốn anh ở lại ?”
“Bởi vì em yêu anh.”
Tiếng chửi rủa giận dữ điên cuồng của Tabitha vẳng ra từ trong bếp càng trở nên vang dội hơn trong sự im lặng chết người.
Kyrian nhắm mắt như chịu đựng nỗi đau đang trào lên cắn xé. Anh đã đợi suốt cả một đời để được nghe một người phụ nữ nói ra những lời nói đó bằng tình cảm chân thật nhất.
Nhưng giờ thì đã quá trễ.
“Lần cuối cùng khi anh tin một người phụ nữ thật sự yêu mình, anh đã bỏ rơi cả đất nước vì cô ta, đổi lại, anh chỉ nhìn thấy nụ cười của cô ta khi anh bị đóng đinh. Đừng ngu ngốc thế, Amanda. Tình yêu không có thật. Đó chỉ là ảo ảnh mà thôi. Em không yêu anh. Em không thể yêu anh.”
Không để cho cô phản bác, anh chui người vào túi, kéo khóa lại.
“Đừng rời xa em mà !” Cô la to, níu tay anh qua lần vải nhựa.
“Đưa tôi về nhà đi Tate.”
Tate nhìn cô mỉm cười khi anh đẩy chiếc băng ca về phía cửa.
Amanda đau đớn dằn vặt. “Khốn khiếp, Kyrian, đồ thợ săn khốn khiếp.”
Kyrian nghe cô cứ không ngừng lập đi lập lại những từ đó. Cơ thể anh như bị xé vụn. Anh đúng là một kẻ đần độn ngu ngốc.
Trái tim anh không ngừng van vỉ, đừng rời xa cô ấy.
Nhưng anh không còn chọn lựa nào khác.
Đó là con đường mà anh đã chọn. Anh đã chọn lối đi này và hoàn toàn hiểu rõ hậu quả, anh biết mình phải hy sinh cái gì vì điều đó.
Amanda thuộc về ánh sáng, còn anh thuộc về đêm đen. Rồi anh sẽ tìm được cách lấy lại linh hồn mình nhưng cuộc sống sẽ không còn cô nữa, và một khi anh làm được điều đó, anh sẽ giết Desiderius.
Amanda và Tabitha sẽ có thể vĩnh viễn được tự do quay trở lại với cuộc sống trước kia. Còn anh cũng sẽ trở lại với cuộc sống của mình.
Nhưng tự trong sâu thẳm của trái tim, anh biết chắc một điều. Anh cũng yêu cô. Nhiều hơn tình yêu anh đã từng dành cho bất kỳ một ai khác.
Và anh phải để cô đi.