Night pleasure (18+)
Chương 8 : Chương 04 (Phần 2)
Ngày đăng: 20:23 27/06/20
Nét mặt Aphrotide phút chốc như hóa đá.
Julian buông tay bà ra. “Từ trước tới giờ con chưa từng van xin mẹ bất cứ điều gì. Nhưng bây giờ, vì con trai của mẹ, làm ơn, giúp cậu ấy. Làm ơn đi.”
Aphrotire hết nhìn Julian lại nhìn sang Kẻ Săn Đêm. Có thoáng do dự trong mắt bà. “Hephaestus ?” Julian hỏi người đàn ông đang ngồi trên ghế dài. “Ông sẽ giúp họ chứ ?”
“Làm vậy là trái luật,” ông ta thô lỗi đáp. “cậu cũng biết thế mà. Kẻ Săn Đêm là những kẻ không có linh hồn và nằm ngoài khả năng của chúng ta.”
“Được rồi, Julian.” Kẻ Săn Đêm lặng lẽ nói. “Chỉ cần bà ta đừng để sấm sét xuyên qua người tôi và đánh qua cô ấy là được.”
Đến khi đó Aphrotide mới nhận ra Amanda. Ánh mắt bà dán chặt vào chiếc còng trên tay cô.
“Mẹ ?” Julian khẩn khoản lần nữa.
Aphrodite khảy ngón tay một cái và chiếc còng biến mất.
“Cám ơn mẹ.” Julian nói.
“Ta chỉ làm thế để giúp người phụ nữ này thôi,” Aphrotide nói rồi quay lại ngồi xuống ghế sofa. “Ta không liên quan gì tới Kẻ Săn Đêm.”
Kẻ Săn Đêm lặng lẽ cám ơn Julian. Đoạn anh quay người mở cửa.
“Kyriam, đợi đã.”Julian ngăn anh ta. “Cậu không ể mang vết thương thế này mà chạy ra ngoài kia được.”
Gương mặt Kẻ Săn Đêm trở nên lãnh khốc. “Cậu cũng biết luật Adelfos, tôi phải tự mình giải quyết chuyện của mình.”
“Nhưng không phải hôm nay.”
“Nếu hắn ở lại đây,” Aphrotide nói. “Chúng ta phải đi.”
Julian nhìn mẹ mình rồi gật đầu. “Con biết rồi mẹ. Cám ơn vì đã giúp cậu ấy. Gặp mẹ sau.”
Aphrotide nhanh chóng biến mất. Hephasestus đặt Niklos xuống rồi cũng biến mất tăm.
“Julian ?” Grace gọi vọng ra từ ghế. “Em cho Vannessa chạy ra được chứ ?”
“Không sao đâu,” anh nói.
Amanda nhận thấy nỗi buồn man mác trên gương mặt Kẻ Săn Đêm khi hai đứa bé sinh đôi chạy ào đến chỗ ba chúng.
Niklos nhìn cô dáng điệu vui vẻ, láu táu nói gì đó trong khi đưa tay ra. Amanda nắm lấy tay nó, ôm nó vào lòng rồi hôn lên mái tóc mềm mại óng ả.
Ấm áp trong vòng tay cô, thằng bé cười rúc rích rồi cũng vòng tay ôm chặt cô.
Vannessa chạy đến chỗ Kẻ Săn Đêm theo đúng phong cách Vanessa. Con bé hình như không hề biết sợ người lạ. Nó đưa cho anh chiếc bánh ăn dở đang cầm trong tay. “Bá-nh?” nó nói bằng cái giọng ngọng nghịu, líu tíu của một đứa bé.
Kẻ Săn Đêm khuỵu gối ngồi xuống trước mặt con bé, anh mỉm cười hiền lành và lấy cái bánh từ tay con bé. Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc sẫm màu của nó. “Cám ơn cháu.” Giọng nói mềm mại, dịu dàng, “nhưng chú không đói”, anh chìa cái bánh trả lại cho con bé.
Vannessa vặn vẹo rồi chạy ùa vào lòng anh.
Trong suốt quãng đời còn lại, cô sẽ không bao giờ có thể quên được cái nhìn tuyệt vọng, đau đớn trên gương mặt Kẻ Săn Đêm khi ôm Vannessa trong lòng. Đó là đau khổ, dằn vặt và mất mát. Đó là gương mặt của một người nhận ra bản thân đang ôm trong lòng một thứ vô cùng trân quý và hoàn toàn không muốn mất đi.
Anh nhắm mắt lại, tựa cằm lên đầu Vanessa khi vòng tay ôm siết con bé chặt hơn. “Ôi trời, Julian, con của cậu lúc nào cũng thật xinh đẹp.”
Juian không nói gì, chỉ có Grace là tiến về trước. Nhưng Amanda vẫn có thể nhìn thấy nỗi đau trong mắt Juian khi ngắm người bạn thân và con gái mình. Cả hai trông như thất thần.
Có điều gì đó đã xảy ra giữa hai người bọn họ, có điều gì đó như một cơn ác mộng mà Amanda chưa từng được biết.
Julian nắm tay Grace. “Grace, đây là bạn của anh, Kyrian vùng Thrace. Kyrian, đây là vợ tớ.”
Kẻ Săn Đêm bế Vanessa trong vòng tay dịu dàng, đứng nhún mình một cái như cú vồ của một con báo đen, nguy hiểm và duyên dáng. “Rất vui được gặp cô, Grace.”
“Cám ơn,” Grace đáp. “Chính tôi mới phải nói cám ơn anh. Julian lúc nào cũng nói về anh làm tôi cảm thấy như mình đã biết anh từ lâu lắm.”
Kẻ Săn Đêm nhíu mắt nhìn Julian. “Nhớ tới cái sở thích lúc nào cũng chỉ trích hành vi của tôi, thì chỉ nghĩ đến những gì anh ta có thể nói với cô đủ khiến tôi rùng mình.”
Grace cười to. “Không nói xấu gì đâu. Nhưng có thật là anh đã từng nhét nguyên một con ngựa chưa thiến vào-“
“Julian!” Kẻ Săn Đêm vỗ vai bạn. “Thật không thể tin là cậukể cho cô ấy nghe chuyện này.”
Julian co rụt vai lại trước phản ứng của bạn. “Tỏ vẻ ngây thơ trước áp lực chẳng phải là thế mạnh của cậu sao ?”
Grace đặt tay lên cái bụng to như cái trống, thở hổn hển. Julian chồm tới nắm tay vợ, trông có vẻ lo lắng.
Grace cố hít thở thật sâu trong khi vùng bụng không ngừng nhấp nhô, môi cô vẫn cố nở một nụ cười gượng gạo. “Xin lỗi, em bé cứ đá như một con la.”
Kẻ Săn Đêm nhìn chằm chằm vào bụng của Grace, mắt anh ánh lên tia kỳ lạ. Trong một lúc, Amanda có thể thề là cô thấy đôi mắt đó hình như đang bừng sáng.
“Lại một thằng cu nữa sao,” anh nói, giọng xa xăm.
“Làm sao anh biết ?” Grace nhạc nhiên hỏi trong khi không ngừng đưa tay xoa xoa vùng bụng. “Tôi chỉ mới biết hôm qua thôi.”
“Anh ấy có thể cảm nhận linh hồn đứa trẻ.” Julian lặng lẽ nói. “Đó chính là một trong số những năng lực bảo vệ của Kẻ Săn Đêm.”
Kẻ Săn Đêm nhìn Julian. “Thằng bé sẽ lớn lên rất mạnh mẽ. Đầy lòng nhân ái, sẵn sàng chia sẽ với người khác nhưng cũng là một chàng trai nóng vội đó.”
“Nghe có vẻ giống ai đó nhỉ.” Julian nói.
Những lời nói đó hình như nhằm ám chỉ Kẻ Săn Đêm.
“Thôi nào,” Julian nói, bế Vanessa trong lòng Kẻ Săn Đêm và đặt con bé đứng xuống đất mặc cho nó kêu ré lên phản đối. “Giờ thì theo tớ lên lầu và xem xem vết thương đó thế nào.”
Amanda đứng ở hành lang, không biết phải làm gì. Cô có cả triệu câu hỏi cần có câu trả lời, và nếu như không phải vì Kẻ Săn Đêm đang bị thương, cô sẽ theo họ lên lầu để hỏi cho rõ. Nhưng Julian nói đúng. Vết thương lồ lộ đó cần phải được chăm sóc.
Nhìn tiếc nuối về phía cầu thang, cô xoay người về phía Grace. “Chị thật là tuyệt khi vẫn có thể bình tĩnh trong hoàn cảnh thế này. Thần thánh cứ thoắt ẩn thoắt hiện, khách đến thăm thì quần áo dính đầy máu, còn có cả sấm chớp ngay trong nhà nữa chứ. Em cứ tưởng là chị sẽ sợ chết khiếp lên kia, nhất là trong khi đang bụng mang dạ chửa thế này.”
Grace cười rộ khi đẩy Vanessa đang kêu khóc ầm ĩ quay trở lại phòng khách. “À, mấy năm gần đây, chị đã bắt đầu quen với việc mấy vị thần Hy Lạp cứ hiện ra rồi biến mất khắp xung quanh mình rồi. Còn những chuyện khác thì chỉ là chị không muốn nghĩ tới mà thôi. Kết hôn với Julian thì phải chuẩn bị sẵn sàng tinh thần bình tĩnh.
Amanda cười cười khi nghe lời nói đó, nhưng một phần trong cô đang không ở đó, phần nửa kia đang quẩn quanh ở cầu thang, thắc mắc về quá khứ của Kẻ Săn Đêm. “Có phải Kẻ Săn Đêm – hay phải gọi là Kyrian nhỉ - cũng là một vị thần không ?”
“Chị không biết. Theo những gì Julian kể, thì hình như Kyrian từng là một con người, nhưng nội tình thì chị cũng mù mờ như em thôi.”
Khi Grace ngồi xuống, Amanda nghe thấy tiếng mấy người đàn ông đang nói chuyện trên lầu thông qua hệ thống quan sát con nít. Grace chồm người định tắt máy.
“Khoan, đơi đã.”
Amanda ngồi xuống một cái ghế và chơi với Niklos trong khi chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện trên lầu.
“Trời đất thánh thần ơi, Kyrian,” Julian nói ngay khi Kyrian đưa cho anh ta chiếc áo sơ mi của mình. “Cậu còn có nhiều vết sẹo hơn cả cha mình nữa.”
Kyrian hít sâu trong khi nhìn vết thương trên vai do Aphrotide gây ra.
Hai người bọn họ đang ở trong phòng của cặp song sinh nằm ngay cuối hành lang. Kyrian liếc nhìn chiếc đèn treo tường hình con gấu teddy đang tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ. Ánh sáng chói chang đó vượt quá sức chịu đựng của mắt anh, khiến anh phải rướn người lấy chiếc kính mát.
Hình như Julian cũng vừa nhận ra sự nhạy cảm của các vị thần Hy Lạp nên cũng vươn người giảm bớt độ sáng của ánh đèn và mở thêm một cái đèn khác trong nhà tắm, căn phòng lúc này chỉ còn tỏa ra ánh sáng mờ mờ.
Nhìn vào gương, Kyrian nhận ra hình ảnh của mình thật mờ nhạt, yếu ớt. Không có hình bóng rõ ràng là một trong những lợi điểm của Kẻ Săn Đêm. Cách duy nhất để có thể nhìn thấy bóng của họ chính là thâm nhập vào trí não họ. Nhưng trong tình trạng thương tích đầy mình và mệt rã rời thì đó chẳng phải là chuyện dễ dàng gì.
Anh đứng lui tránh xa khỏi chiếc tủ quần áo sơn trắng và bắt gặp ánh mắt tò mò của Julian. “Đánh nhau suốt hai ngàn năm thì cơ thể làm sao lành lặn được.”
“Cậu thì lúc nào cũng chỉ thích dùng đến nắm đấm thay vì cái đầu.” Một cảm giác thư thái chạy dọc khắp cơ thể Kyrian khi nghe thấy câu nói thân quen đó. Anh không thể nhớ nổi Julian đã nói câu đó bao nhiêu lần từ thời Hy Lạp cổ đại. Suốt ngần ấy thế kỷ, anh rất nhớ người bạn và cũng là người thầy của mình. Julian là người duy nhất mà anh chịu lắng nghe. Một trong số ít những người anh thật sự kính trọng.
Kyrian xoa xoa hai bàn tay. “Tớ biết, nhưng buồn cười nhất là lúc nào tớ cũng nghe thấy giọng cậu van vỉ trong đầu, bảo tớ phải bình tĩnh.” Anh trầm giọng, nhại theo Julian bắt chước theo âm sắc thô ráp của vùng Spartan. “Chết tiệt, Kyrian, chẳng lẽ cậu không thể cân nhắc một tí trước khi làm chuyện gì sao ?”
Julian lặng thinh.
Kyrian biết Julian đang nghĩ chuyện gì. Đó cũng là hồi ức vừa cay đắng, vừa ngọt ngào cứ tràn về trong anh từng đêm khi anh chợt nhớ về quá khứ.
Đó chính là hình ảnh của một thế giới đã từ lâu không còn tồn tại. Đó là hình ảnh của những con người, những gia đình vốn đã vĩnh viễn chỉ còn là hồi ức và cảm giác mất mát đau thương.
Đó đã từng là một thế giới rất đặc biệt. Đó là sự ấm áp khởi thủy của trái tim. Cho tới tận bây giờ, Kyrian như vẫn còn ngửi thấy mùi dầu tỏa ra từ những ngọn đèn treo trong nhà. Anh như vẫn còn cảm nhận được những làn gió Địa Trung Hải mát lạnh, ngập hương thổi nhẹ qua nhà.
Trái với suy nghĩ của Kyrian, Julian lục tìm trong hộp cứu thương một túi nước đá hiện đại.
Khi tìm thấy túi nước đá, Julian kéo cái nắp đậy, giải phóng ra phần gel mát lạnh, và giữ rịt nó trên vai Kyrian. Kyrian rùng mình khi vùng da chạm vào túi đá lạnh.
“Cho tớ xin lỗi về cú sấm sét đó.” Julian nói. “Lẽ ra tớ phải…”
“Có phải lỗi của cậu đâu. Cậu cũng đâu biết là chính tớ đã tự trao đổi linh hồn của mình. Khi gặp nhau lần đầu, tớ cũng đâu có tự giới thiệu bằng cách nói xin chà tôi là Kyrian. Tôi không có linh hồn, còn anh thì sao ?”
“Chẳng buồn cười chút nào.”
“Tất nhiên rồi. Có bao giờ cậu đánh giá cao sự hài hước của tôi đâu.”
“Đó là vì cậu cứ phát huy mấy cái trò đó khi chúng ta phải đứng ngay ngưỡng cửa của cái chết.”
Kyrian nhún vai, thầm ước phải chi cơn đau không đến nỗi như cắt mỏng cánh tay anh thành từng lát. “Thế cậu muốn mình phải nói gì đây ? Tớ tồn tại là để trêu chọc ông già Apollyon.” Kyrian gạt túi đá ra khỏi tay Julian rồi đứng lùi về sau. “Còn cậu thì sao, dạo này thế nào rồi. Tớ nghe nói là cậu và gia đình đã bị Scipio bắt đi và xử tử.”
Julian chế giễu. “Đúng thế thì vẫn còn tốt. Là Priapus đã giết chết gia đình tớ. Khi phát hiện ra cả gia đình đã bị giết, tớ bỗng nhiên biến thành Kyrian và cứ đi theo truy lùng gã.”
Kyrian nhướng mày khi nghe câu nói đó. Theo những gì anh biết, Julian chưa bao giờ là một người bốc đồng. Người đàn ông này, trước bất kỳ tình huống nào cũng luôn giữ bình tĩnh, phân tích kỹ càng mọi thứ. Và đó cũng chính là một trong những lý do khiến Kyrian thích anh ta. “Cậu đã hành động mà không suy nghĩ gì sao ?”
“Đúng thế đó. Và tớ đã phải trả giá cho điều đó.” Anh khoanh tay trước ngực khi bắt gặp ánh nhìn như dán chặt vào cơ thể của Kyrian. “Priapus đã nguyền rủa và giam tớ vào trong một nơi bí mật. Tớ đã phải sống hai ngàn năm như một tên nô lệ tình dục cho đến khi được vợ tớ cứu thoát.”
Kyrian thở ra vẻ không sao tin nổi. Anh đã từng nghe nói về lời nguyền đó. Người vướng phải lời nguyền đó sẽ bị hành hạ trong đau đớn. Vậy mà người bạn đầy kiêu hãnh của anh lại phải nếm trải lời nguyền đó, hẳn đó phải là một khoảng thời gian rất vất vả, rất đau khổ. Julian thuộc tuýp người không thích bị kẻ khác áp đặt. Cho dù kẻ đó có là thượng đế hay các vị thần.
“Vậy mà cậu lại cứ gọi tớ là thằng điên,” Kyrian nói. “Dù sao thì tớ cũng chỉ chống lại đội quân La Mã, trong khi cậu thì lại chống lại cả một lời nguyền.”
Julian đưa cho anh tuýp thuốc bôi trị phỏng. Khi anh lên tiếng, giọng anh nhỏ và hơi nặng. “Tớ cứ luôn muốn biết sau khi tớ đi khỏi, chuyện gì đã xảy đến với…”
Kyrian ngước đầu nhìn lên và anh bắt gặp sự thống khổ trong ánh mắt Julian. Anh biết, chỉ nói đến cái tên đó thôi cũng là quá đau đối với bạn mình.
Cho tới tận bây giờ, bản thân anh vẫn còn cảm thấy đau đớn với cái chết của con trai và con gái Julian. Mái tóc vàng óng ả, đôi má hồng hồng, chúng trông thật xinh đẹp và hoạt bát không thể tả. Chúng khiến Kyrian cảm thấy thật ganh tị.
Chúa ơi, anh thật muốn có một gia đình của chính mình và những đứa con của riêng mình. Mỗi lần đến nhà Julian, anh đều khát khao có một cuộc sống như vậy.
Đó đã từng là những thứ mà anh khao khát. Một ngọn lửa yên bình, những đứa trẻ đáng yêu, một người vợ thương yêu mình. Chỉ là những thứ rất giản đơn. Nhưng vĩnh viễn đó là những thứ nằm ngoài tầm tay với.
Bây giờ, khi đã trở thành Kẻ Săn Đêm, ước vọng đó trở thành bất khả thi.
Kyrian không thể tưởng tượng nổi sự sợ hãi mà Julian phải gánh chịu mỗi khi nhớ về những đứa con đã mất. Anh chưa bao giờ từng thấy một ai lại yêu con như Julian. Anh vẫn nhớ hình ảnh cậu nhóc Atolycus năm tuổi đã thay cái lông ngựa trên chiếc mũ sắt bằng một chiếc lông chim để tặng cha trước khi bọn họ lao vào cuộc chiến. Julian đã từng là một trong những người chỉ huy đáng sợ nhất của đội quân Macedonian, nhưng để không làm con trai thất vọng, anh vẫn tự hào đội món quà của con trai ngay trước hàng quân. Không một ai dám cười nhạo. Ngay cả Kyrian.
Anh hắng giọng, cố không nhìn Julian.
“Tớ đã chôn Callista và Atolycus trong khu vườn nhìn ra biển mà chúng nó thường chơi đùa. Gia đình Penelope chăm sóc cho cô ấy, tớ cũng đã đưa xác của Iason về với cha của cậu ấy.”
“Cám ơn.”
Kyrian gật đầu. “Ít nhất thì tớ cũng phải làm được những điều ấy. Với tớ, cậu không khác nào anh em ruột thịt.”
Julian cười gượng gạo. “Có phải vì thế nên cứ lúc nào gây sự là lại chạy đến chỗ tớ không thế ?”
“Thì cũng phải có người như thế chứ. Dù mới hai ba nhưng trông cậu lúc nào cũng nghiêm túc và chững chạc.”
“Không giống cậu chút nào chứ gì”
Kyrian như chỉ lơ mơ nhớ lại một Kyrian mà Julian đã từng quen biết từ ngàn năm trước. Một con người tự do, lúc nào cũng sẵn sàng đâm đầu vào một trận đánh nào đó. Một kẻ nóng nảy và khờ khạo.
Cũng lạ là Julian vẫn chưa giết chết anh. Nhẫn nại của con người cũng phải có giới hạn.
“Những tháng ngày tuổi trẻ vinh quang.” Kyrian buồn bã nói.
Nhìn vào vai mình, Kyrian thoa đều lớp thuốc lên chỗ bị bỏng. Hơi tê tê, nhưng anh đã quá quen với đau đớn, và anh đã từng bị những vết thương nghiêm trọng hơn thế này nhiều.
Julian nhìn chăm chăm anh thăm dò. “Bọn La Mã bắt cậu là vì tớ đúng không ?”
Kyrian bắt gặp tia hối hận trong mắt Julian. Anh cúi đầu tiếp tục bôi thuốc.
“Lúc nào cậu cũng quá nghiêm khắc với bản thân, Julian. Đó không phải là lỗi của cậu. Sau khi cậu đi, tớ đã bắt đầu một cuộc thập tự chinh đẫm máu để chống lại bọn chúng. Tớ đã tự mình quyết định số phận của chính mình, không liên quan gì đến cậu hết.”
“Nhưng nếu tớ ở đó, tớ sẽ không để cho bọn chúng bắt được cậu.”
Kyrian khịt mũi. “Lúc nào cậu cũng giỏi trong việc kéo tớ ra khỏi hàng núi rắc rối, chuyện đó thì không nghi ngờ gì nữa. Nhưng làm sao cậu có thể cứu tớ khỏi bản thân tớ được chứ. Cho dù có cậu ở đó hay không, bọn La Mã cũng đều sẽ tìm được một chỉ huy người Macedonian để đóng đinh thôi. Tin tớ đi, bị giam trong cái cuộn đó thì vẫn kinh khủng hơn là đối diện với Scipio hay Valerius.”
Julian buông tay bà ra. “Từ trước tới giờ con chưa từng van xin mẹ bất cứ điều gì. Nhưng bây giờ, vì con trai của mẹ, làm ơn, giúp cậu ấy. Làm ơn đi.”
Aphrotire hết nhìn Julian lại nhìn sang Kẻ Săn Đêm. Có thoáng do dự trong mắt bà. “Hephaestus ?” Julian hỏi người đàn ông đang ngồi trên ghế dài. “Ông sẽ giúp họ chứ ?”
“Làm vậy là trái luật,” ông ta thô lỗi đáp. “cậu cũng biết thế mà. Kẻ Săn Đêm là những kẻ không có linh hồn và nằm ngoài khả năng của chúng ta.”
“Được rồi, Julian.” Kẻ Săn Đêm lặng lẽ nói. “Chỉ cần bà ta đừng để sấm sét xuyên qua người tôi và đánh qua cô ấy là được.”
Đến khi đó Aphrotide mới nhận ra Amanda. Ánh mắt bà dán chặt vào chiếc còng trên tay cô.
“Mẹ ?” Julian khẩn khoản lần nữa.
Aphrodite khảy ngón tay một cái và chiếc còng biến mất.
“Cám ơn mẹ.” Julian nói.
“Ta chỉ làm thế để giúp người phụ nữ này thôi,” Aphrotide nói rồi quay lại ngồi xuống ghế sofa. “Ta không liên quan gì tới Kẻ Săn Đêm.”
Kẻ Săn Đêm lặng lẽ cám ơn Julian. Đoạn anh quay người mở cửa.
“Kyriam, đợi đã.”Julian ngăn anh ta. “Cậu không ể mang vết thương thế này mà chạy ra ngoài kia được.”
Gương mặt Kẻ Săn Đêm trở nên lãnh khốc. “Cậu cũng biết luật Adelfos, tôi phải tự mình giải quyết chuyện của mình.”
“Nhưng không phải hôm nay.”
“Nếu hắn ở lại đây,” Aphrotide nói. “Chúng ta phải đi.”
Julian nhìn mẹ mình rồi gật đầu. “Con biết rồi mẹ. Cám ơn vì đã giúp cậu ấy. Gặp mẹ sau.”
Aphrotide nhanh chóng biến mất. Hephasestus đặt Niklos xuống rồi cũng biến mất tăm.
“Julian ?” Grace gọi vọng ra từ ghế. “Em cho Vannessa chạy ra được chứ ?”
“Không sao đâu,” anh nói.
Amanda nhận thấy nỗi buồn man mác trên gương mặt Kẻ Săn Đêm khi hai đứa bé sinh đôi chạy ào đến chỗ ba chúng.
Niklos nhìn cô dáng điệu vui vẻ, láu táu nói gì đó trong khi đưa tay ra. Amanda nắm lấy tay nó, ôm nó vào lòng rồi hôn lên mái tóc mềm mại óng ả.
Ấm áp trong vòng tay cô, thằng bé cười rúc rích rồi cũng vòng tay ôm chặt cô.
Vannessa chạy đến chỗ Kẻ Săn Đêm theo đúng phong cách Vanessa. Con bé hình như không hề biết sợ người lạ. Nó đưa cho anh chiếc bánh ăn dở đang cầm trong tay. “Bá-nh?” nó nói bằng cái giọng ngọng nghịu, líu tíu của một đứa bé.
Kẻ Săn Đêm khuỵu gối ngồi xuống trước mặt con bé, anh mỉm cười hiền lành và lấy cái bánh từ tay con bé. Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc sẫm màu của nó. “Cám ơn cháu.” Giọng nói mềm mại, dịu dàng, “nhưng chú không đói”, anh chìa cái bánh trả lại cho con bé.
Vannessa vặn vẹo rồi chạy ùa vào lòng anh.
Trong suốt quãng đời còn lại, cô sẽ không bao giờ có thể quên được cái nhìn tuyệt vọng, đau đớn trên gương mặt Kẻ Săn Đêm khi ôm Vannessa trong lòng. Đó là đau khổ, dằn vặt và mất mát. Đó là gương mặt của một người nhận ra bản thân đang ôm trong lòng một thứ vô cùng trân quý và hoàn toàn không muốn mất đi.
Anh nhắm mắt lại, tựa cằm lên đầu Vanessa khi vòng tay ôm siết con bé chặt hơn. “Ôi trời, Julian, con của cậu lúc nào cũng thật xinh đẹp.”
Juian không nói gì, chỉ có Grace là tiến về trước. Nhưng Amanda vẫn có thể nhìn thấy nỗi đau trong mắt Juian khi ngắm người bạn thân và con gái mình. Cả hai trông như thất thần.
Có điều gì đó đã xảy ra giữa hai người bọn họ, có điều gì đó như một cơn ác mộng mà Amanda chưa từng được biết.
Julian nắm tay Grace. “Grace, đây là bạn của anh, Kyrian vùng Thrace. Kyrian, đây là vợ tớ.”
Kẻ Săn Đêm bế Vanessa trong vòng tay dịu dàng, đứng nhún mình một cái như cú vồ của một con báo đen, nguy hiểm và duyên dáng. “Rất vui được gặp cô, Grace.”
“Cám ơn,” Grace đáp. “Chính tôi mới phải nói cám ơn anh. Julian lúc nào cũng nói về anh làm tôi cảm thấy như mình đã biết anh từ lâu lắm.”
Kẻ Săn Đêm nhíu mắt nhìn Julian. “Nhớ tới cái sở thích lúc nào cũng chỉ trích hành vi của tôi, thì chỉ nghĩ đến những gì anh ta có thể nói với cô đủ khiến tôi rùng mình.”
Grace cười to. “Không nói xấu gì đâu. Nhưng có thật là anh đã từng nhét nguyên một con ngựa chưa thiến vào-“
“Julian!” Kẻ Săn Đêm vỗ vai bạn. “Thật không thể tin là cậukể cho cô ấy nghe chuyện này.”
Julian co rụt vai lại trước phản ứng của bạn. “Tỏ vẻ ngây thơ trước áp lực chẳng phải là thế mạnh của cậu sao ?”
Grace đặt tay lên cái bụng to như cái trống, thở hổn hển. Julian chồm tới nắm tay vợ, trông có vẻ lo lắng.
Grace cố hít thở thật sâu trong khi vùng bụng không ngừng nhấp nhô, môi cô vẫn cố nở một nụ cười gượng gạo. “Xin lỗi, em bé cứ đá như một con la.”
Kẻ Săn Đêm nhìn chằm chằm vào bụng của Grace, mắt anh ánh lên tia kỳ lạ. Trong một lúc, Amanda có thể thề là cô thấy đôi mắt đó hình như đang bừng sáng.
“Lại một thằng cu nữa sao,” anh nói, giọng xa xăm.
“Làm sao anh biết ?” Grace nhạc nhiên hỏi trong khi không ngừng đưa tay xoa xoa vùng bụng. “Tôi chỉ mới biết hôm qua thôi.”
“Anh ấy có thể cảm nhận linh hồn đứa trẻ.” Julian lặng lẽ nói. “Đó chính là một trong số những năng lực bảo vệ của Kẻ Săn Đêm.”
Kẻ Săn Đêm nhìn Julian. “Thằng bé sẽ lớn lên rất mạnh mẽ. Đầy lòng nhân ái, sẵn sàng chia sẽ với người khác nhưng cũng là một chàng trai nóng vội đó.”
“Nghe có vẻ giống ai đó nhỉ.” Julian nói.
Những lời nói đó hình như nhằm ám chỉ Kẻ Săn Đêm.
“Thôi nào,” Julian nói, bế Vanessa trong lòng Kẻ Săn Đêm và đặt con bé đứng xuống đất mặc cho nó kêu ré lên phản đối. “Giờ thì theo tớ lên lầu và xem xem vết thương đó thế nào.”
Amanda đứng ở hành lang, không biết phải làm gì. Cô có cả triệu câu hỏi cần có câu trả lời, và nếu như không phải vì Kẻ Săn Đêm đang bị thương, cô sẽ theo họ lên lầu để hỏi cho rõ. Nhưng Julian nói đúng. Vết thương lồ lộ đó cần phải được chăm sóc.
Nhìn tiếc nuối về phía cầu thang, cô xoay người về phía Grace. “Chị thật là tuyệt khi vẫn có thể bình tĩnh trong hoàn cảnh thế này. Thần thánh cứ thoắt ẩn thoắt hiện, khách đến thăm thì quần áo dính đầy máu, còn có cả sấm chớp ngay trong nhà nữa chứ. Em cứ tưởng là chị sẽ sợ chết khiếp lên kia, nhất là trong khi đang bụng mang dạ chửa thế này.”
Grace cười rộ khi đẩy Vanessa đang kêu khóc ầm ĩ quay trở lại phòng khách. “À, mấy năm gần đây, chị đã bắt đầu quen với việc mấy vị thần Hy Lạp cứ hiện ra rồi biến mất khắp xung quanh mình rồi. Còn những chuyện khác thì chỉ là chị không muốn nghĩ tới mà thôi. Kết hôn với Julian thì phải chuẩn bị sẵn sàng tinh thần bình tĩnh.
Amanda cười cười khi nghe lời nói đó, nhưng một phần trong cô đang không ở đó, phần nửa kia đang quẩn quanh ở cầu thang, thắc mắc về quá khứ của Kẻ Săn Đêm. “Có phải Kẻ Săn Đêm – hay phải gọi là Kyrian nhỉ - cũng là một vị thần không ?”
“Chị không biết. Theo những gì Julian kể, thì hình như Kyrian từng là một con người, nhưng nội tình thì chị cũng mù mờ như em thôi.”
Khi Grace ngồi xuống, Amanda nghe thấy tiếng mấy người đàn ông đang nói chuyện trên lầu thông qua hệ thống quan sát con nít. Grace chồm người định tắt máy.
“Khoan, đơi đã.”
Amanda ngồi xuống một cái ghế và chơi với Niklos trong khi chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện trên lầu.
“Trời đất thánh thần ơi, Kyrian,” Julian nói ngay khi Kyrian đưa cho anh ta chiếc áo sơ mi của mình. “Cậu còn có nhiều vết sẹo hơn cả cha mình nữa.”
Kyrian hít sâu trong khi nhìn vết thương trên vai do Aphrotide gây ra.
Hai người bọn họ đang ở trong phòng của cặp song sinh nằm ngay cuối hành lang. Kyrian liếc nhìn chiếc đèn treo tường hình con gấu teddy đang tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ. Ánh sáng chói chang đó vượt quá sức chịu đựng của mắt anh, khiến anh phải rướn người lấy chiếc kính mát.
Hình như Julian cũng vừa nhận ra sự nhạy cảm của các vị thần Hy Lạp nên cũng vươn người giảm bớt độ sáng của ánh đèn và mở thêm một cái đèn khác trong nhà tắm, căn phòng lúc này chỉ còn tỏa ra ánh sáng mờ mờ.
Nhìn vào gương, Kyrian nhận ra hình ảnh của mình thật mờ nhạt, yếu ớt. Không có hình bóng rõ ràng là một trong những lợi điểm của Kẻ Săn Đêm. Cách duy nhất để có thể nhìn thấy bóng của họ chính là thâm nhập vào trí não họ. Nhưng trong tình trạng thương tích đầy mình và mệt rã rời thì đó chẳng phải là chuyện dễ dàng gì.
Anh đứng lui tránh xa khỏi chiếc tủ quần áo sơn trắng và bắt gặp ánh mắt tò mò của Julian. “Đánh nhau suốt hai ngàn năm thì cơ thể làm sao lành lặn được.”
“Cậu thì lúc nào cũng chỉ thích dùng đến nắm đấm thay vì cái đầu.” Một cảm giác thư thái chạy dọc khắp cơ thể Kyrian khi nghe thấy câu nói thân quen đó. Anh không thể nhớ nổi Julian đã nói câu đó bao nhiêu lần từ thời Hy Lạp cổ đại. Suốt ngần ấy thế kỷ, anh rất nhớ người bạn và cũng là người thầy của mình. Julian là người duy nhất mà anh chịu lắng nghe. Một trong số ít những người anh thật sự kính trọng.
Kyrian xoa xoa hai bàn tay. “Tớ biết, nhưng buồn cười nhất là lúc nào tớ cũng nghe thấy giọng cậu van vỉ trong đầu, bảo tớ phải bình tĩnh.” Anh trầm giọng, nhại theo Julian bắt chước theo âm sắc thô ráp của vùng Spartan. “Chết tiệt, Kyrian, chẳng lẽ cậu không thể cân nhắc một tí trước khi làm chuyện gì sao ?”
Julian lặng thinh.
Kyrian biết Julian đang nghĩ chuyện gì. Đó cũng là hồi ức vừa cay đắng, vừa ngọt ngào cứ tràn về trong anh từng đêm khi anh chợt nhớ về quá khứ.
Đó chính là hình ảnh của một thế giới đã từ lâu không còn tồn tại. Đó là hình ảnh của những con người, những gia đình vốn đã vĩnh viễn chỉ còn là hồi ức và cảm giác mất mát đau thương.
Đó đã từng là một thế giới rất đặc biệt. Đó là sự ấm áp khởi thủy của trái tim. Cho tới tận bây giờ, Kyrian như vẫn còn ngửi thấy mùi dầu tỏa ra từ những ngọn đèn treo trong nhà. Anh như vẫn còn cảm nhận được những làn gió Địa Trung Hải mát lạnh, ngập hương thổi nhẹ qua nhà.
Trái với suy nghĩ của Kyrian, Julian lục tìm trong hộp cứu thương một túi nước đá hiện đại.
Khi tìm thấy túi nước đá, Julian kéo cái nắp đậy, giải phóng ra phần gel mát lạnh, và giữ rịt nó trên vai Kyrian. Kyrian rùng mình khi vùng da chạm vào túi đá lạnh.
“Cho tớ xin lỗi về cú sấm sét đó.” Julian nói. “Lẽ ra tớ phải…”
“Có phải lỗi của cậu đâu. Cậu cũng đâu biết là chính tớ đã tự trao đổi linh hồn của mình. Khi gặp nhau lần đầu, tớ cũng đâu có tự giới thiệu bằng cách nói xin chà tôi là Kyrian. Tôi không có linh hồn, còn anh thì sao ?”
“Chẳng buồn cười chút nào.”
“Tất nhiên rồi. Có bao giờ cậu đánh giá cao sự hài hước của tôi đâu.”
“Đó là vì cậu cứ phát huy mấy cái trò đó khi chúng ta phải đứng ngay ngưỡng cửa của cái chết.”
Kyrian nhún vai, thầm ước phải chi cơn đau không đến nỗi như cắt mỏng cánh tay anh thành từng lát. “Thế cậu muốn mình phải nói gì đây ? Tớ tồn tại là để trêu chọc ông già Apollyon.” Kyrian gạt túi đá ra khỏi tay Julian rồi đứng lùi về sau. “Còn cậu thì sao, dạo này thế nào rồi. Tớ nghe nói là cậu và gia đình đã bị Scipio bắt đi và xử tử.”
Julian chế giễu. “Đúng thế thì vẫn còn tốt. Là Priapus đã giết chết gia đình tớ. Khi phát hiện ra cả gia đình đã bị giết, tớ bỗng nhiên biến thành Kyrian và cứ đi theo truy lùng gã.”
Kyrian nhướng mày khi nghe câu nói đó. Theo những gì anh biết, Julian chưa bao giờ là một người bốc đồng. Người đàn ông này, trước bất kỳ tình huống nào cũng luôn giữ bình tĩnh, phân tích kỹ càng mọi thứ. Và đó cũng chính là một trong những lý do khiến Kyrian thích anh ta. “Cậu đã hành động mà không suy nghĩ gì sao ?”
“Đúng thế đó. Và tớ đã phải trả giá cho điều đó.” Anh khoanh tay trước ngực khi bắt gặp ánh nhìn như dán chặt vào cơ thể của Kyrian. “Priapus đã nguyền rủa và giam tớ vào trong một nơi bí mật. Tớ đã phải sống hai ngàn năm như một tên nô lệ tình dục cho đến khi được vợ tớ cứu thoát.”
Kyrian thở ra vẻ không sao tin nổi. Anh đã từng nghe nói về lời nguyền đó. Người vướng phải lời nguyền đó sẽ bị hành hạ trong đau đớn. Vậy mà người bạn đầy kiêu hãnh của anh lại phải nếm trải lời nguyền đó, hẳn đó phải là một khoảng thời gian rất vất vả, rất đau khổ. Julian thuộc tuýp người không thích bị kẻ khác áp đặt. Cho dù kẻ đó có là thượng đế hay các vị thần.
“Vậy mà cậu lại cứ gọi tớ là thằng điên,” Kyrian nói. “Dù sao thì tớ cũng chỉ chống lại đội quân La Mã, trong khi cậu thì lại chống lại cả một lời nguyền.”
Julian đưa cho anh tuýp thuốc bôi trị phỏng. Khi anh lên tiếng, giọng anh nhỏ và hơi nặng. “Tớ cứ luôn muốn biết sau khi tớ đi khỏi, chuyện gì đã xảy đến với…”
Kyrian ngước đầu nhìn lên và anh bắt gặp sự thống khổ trong ánh mắt Julian. Anh biết, chỉ nói đến cái tên đó thôi cũng là quá đau đối với bạn mình.
Cho tới tận bây giờ, bản thân anh vẫn còn cảm thấy đau đớn với cái chết của con trai và con gái Julian. Mái tóc vàng óng ả, đôi má hồng hồng, chúng trông thật xinh đẹp và hoạt bát không thể tả. Chúng khiến Kyrian cảm thấy thật ganh tị.
Chúa ơi, anh thật muốn có một gia đình của chính mình và những đứa con của riêng mình. Mỗi lần đến nhà Julian, anh đều khát khao có một cuộc sống như vậy.
Đó đã từng là những thứ mà anh khao khát. Một ngọn lửa yên bình, những đứa trẻ đáng yêu, một người vợ thương yêu mình. Chỉ là những thứ rất giản đơn. Nhưng vĩnh viễn đó là những thứ nằm ngoài tầm tay với.
Bây giờ, khi đã trở thành Kẻ Săn Đêm, ước vọng đó trở thành bất khả thi.
Kyrian không thể tưởng tượng nổi sự sợ hãi mà Julian phải gánh chịu mỗi khi nhớ về những đứa con đã mất. Anh chưa bao giờ từng thấy một ai lại yêu con như Julian. Anh vẫn nhớ hình ảnh cậu nhóc Atolycus năm tuổi đã thay cái lông ngựa trên chiếc mũ sắt bằng một chiếc lông chim để tặng cha trước khi bọn họ lao vào cuộc chiến. Julian đã từng là một trong những người chỉ huy đáng sợ nhất của đội quân Macedonian, nhưng để không làm con trai thất vọng, anh vẫn tự hào đội món quà của con trai ngay trước hàng quân. Không một ai dám cười nhạo. Ngay cả Kyrian.
Anh hắng giọng, cố không nhìn Julian.
“Tớ đã chôn Callista và Atolycus trong khu vườn nhìn ra biển mà chúng nó thường chơi đùa. Gia đình Penelope chăm sóc cho cô ấy, tớ cũng đã đưa xác của Iason về với cha của cậu ấy.”
“Cám ơn.”
Kyrian gật đầu. “Ít nhất thì tớ cũng phải làm được những điều ấy. Với tớ, cậu không khác nào anh em ruột thịt.”
Julian cười gượng gạo. “Có phải vì thế nên cứ lúc nào gây sự là lại chạy đến chỗ tớ không thế ?”
“Thì cũng phải có người như thế chứ. Dù mới hai ba nhưng trông cậu lúc nào cũng nghiêm túc và chững chạc.”
“Không giống cậu chút nào chứ gì”
Kyrian như chỉ lơ mơ nhớ lại một Kyrian mà Julian đã từng quen biết từ ngàn năm trước. Một con người tự do, lúc nào cũng sẵn sàng đâm đầu vào một trận đánh nào đó. Một kẻ nóng nảy và khờ khạo.
Cũng lạ là Julian vẫn chưa giết chết anh. Nhẫn nại của con người cũng phải có giới hạn.
“Những tháng ngày tuổi trẻ vinh quang.” Kyrian buồn bã nói.
Nhìn vào vai mình, Kyrian thoa đều lớp thuốc lên chỗ bị bỏng. Hơi tê tê, nhưng anh đã quá quen với đau đớn, và anh đã từng bị những vết thương nghiêm trọng hơn thế này nhiều.
Julian nhìn chăm chăm anh thăm dò. “Bọn La Mã bắt cậu là vì tớ đúng không ?”
Kyrian bắt gặp tia hối hận trong mắt Julian. Anh cúi đầu tiếp tục bôi thuốc.
“Lúc nào cậu cũng quá nghiêm khắc với bản thân, Julian. Đó không phải là lỗi của cậu. Sau khi cậu đi, tớ đã bắt đầu một cuộc thập tự chinh đẫm máu để chống lại bọn chúng. Tớ đã tự mình quyết định số phận của chính mình, không liên quan gì đến cậu hết.”
“Nhưng nếu tớ ở đó, tớ sẽ không để cho bọn chúng bắt được cậu.”
Kyrian khịt mũi. “Lúc nào cậu cũng giỏi trong việc kéo tớ ra khỏi hàng núi rắc rối, chuyện đó thì không nghi ngờ gì nữa. Nhưng làm sao cậu có thể cứu tớ khỏi bản thân tớ được chứ. Cho dù có cậu ở đó hay không, bọn La Mã cũng đều sẽ tìm được một chỉ huy người Macedonian để đóng đinh thôi. Tin tớ đi, bị giam trong cái cuộn đó thì vẫn kinh khủng hơn là đối diện với Scipio hay Valerius.”