Ninh Tiên Sinh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 29 : Ninh Quân cảm nhận được cái gì gọi là " Vui quá hoá buồn "

Ngày đăng: 03:53 19/04/20


Edit: Doãn Tiểu Phong



Beta: Doãn Thiên



Nguyễn Chanh khó khăn kéo tay anh ra: "Giờ này khuya lắm rồi."



Ninh Quân từ từ bình tĩnh trở lại, "Phòng ở bên đó đã ổn cả chưa? Chuẩn bị khi nào thì chuyển đi?"



"Cuối tuần đi, cũng không có đồ gì nhiều."



Đầu ngón tay Ninh Quân quấn lấy những sợi tóc của cô, anh dịu dàng nói: "Anh qua giúp em."



Nguyễn Chanh khẽ gật đầu.



Ninh Quân nhìn cô, đột nhiên tiến tới. Nguyễn Chanh nghĩ rằng anh muốn tới hôn cô, tay cô khẽ động, đụng phải cái cốc trên bàn, trong khoảnh khắc đó, cafe liền bị đổ ra bàn phím.



Máy tính bị tắt ngấm trong nháy mắt.



"My god!" Cô kêu lên, gương mặt sầu khổ: "Xong đời rồi."



Ninh Quân nhanh tay đưa khăn giấy ra thấm nước. Mặt bàn trở nên hỗn độn: "Em đi lấy máy sấy đi."



Nguyễn Chanh mang máy sấy đến, "Chắc phải mang đi sửa rồi." Bên trong máy tính chứa rất nhiều dữ liệu, nếu như lần này hỏng rồi, cô biết đi đâu mà tìm đây.



Ninh Quân: "Đừng nóng vội." Anh thổi cả nửa tiếng, khi chắc rằng hơi nước đã bị thổi khô thì bắt đầu khởi động máy.



Máy tính khởi động thất bại.



Nguyễn Chanh: "...Thôi bỏ đi! Ngày mai em mang đi sửa."



Ninh Quân cụp mắt xuống: "Xin lỗi em!"



"Cũng đâu phải lỗi của anh."



Ninh Quân nắm tay cô, "Anh biết chuyện giữa chúng ta có thể tiến triển quá nhanh, thế nhưng anh đã chờ rất lâu rồi."



Nguyễn Chanh nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt, "Ừm."



Ninh Quân lấy lại tâm trạng, "Anh mang về sửa, ngày mai sẽ mang đến công ty cho em."



"Đã trễ thế này, không cần phiền phức vậy đâu." Nguyễn Chanh cười.



Tối nay, Ninh Quân cảm nhận được đầy đủ cái gọi là "vui quá hóa buồn" trong cuộc sống.



Làm máy tính của bạn gái bị hư, đơn giản là đang nộp mạng, cái này phải bù đắp thế nào?



Hơn mười một giờ Ninh Quân mới rời đi. Lúc mở cửa xe, anh theo bản năng nhìn qua xung quanh, chợt thấy một chiếc xe thể thao ở bên cạnh.



Cửa sổ xe thể thao hạ xuống, "Ninh Quân."



Ninh Quân lịch sự nhìn anh ta, gật đầu, "Xin chào."



"Nói chuyện chút đi." Cố Dịch lạnh lùng nhìn anh.



"Có chuyện gì cứ nói thẳng." Ninh Quân yên lặng nhìn sang bên sườn xe.
"520 là tâm ý của anh." Lúc Ninh Quân đánh chữ, mặt cũng đỏ lên, vẻ xấu hổ.



Nguyễn Chanh nhìn màn hình, khóe miệng nhếch lên.



Con người trong lúc yêu đều có thể trở nên rất ngốc, sẽ làm những việc kiểu như chuyện vĩnh viễn sẽ không làm, nói những câu nói động lòng người, ngọt ngào đến ngốc nghếch.



Bỏ lỡ nhiều năm như vậy, vẫn may là, lại lần nữa về tới một khởi điểm mới.



Như vậy dường như cũng không sai.



Chớp mắt lại đến cuối tuần, Nguyễn Chanh chuyển từ khách sạn đến nơi thuê phòng.



Cách nhiều năm, Trình Phỉ và Ninh Quân lần đầu tiên gặp mặt, cô ấy nhìn Ninh Quân với sắc mặt không được tốt lắm.



Cố Dịch và Ninh Quân đều bình tĩnh, giống như đêm hôm đó không có gì xảy ra cả.



Như lời Nguyễn Chanh nói, thực sự không cần mang cái gì. Mọi người đi vào cũng không cần làm gì cả.



Cố Dịch mua một xe rất nhiều hoa, lúc này Ninh Quân đến giúp anh ấy chuyển vào một chuyến.



Trình Phỉ giúp mang hoa: "Số hoa này nhiều trông thật dễ nhìn, dễ thương nữa." Mười mấy loại hoa, Cố Dịch thực sự rất để tâm.



Cố Dịch cười, "Nửa tháng tưới nước một lần là được, dù sao em không cần quá hao tâm tổn trí. Anh đã bảo ông chủ tiệm hoa viết thời gian tưới nước cho em rồi."



Trình Phỉ: "Chị, cầu mong chị sẽ không làm chết hết số hoa này."



Nguyễn Chanh liếc cô em, "Đó là khí hậu ở Anh không tốt, nhiều loại vốn là sinh trưởng ở vùng nhiệt đới." Nói rồi, cô cầm bó hoa hồng đỏ kia qua một bên, Trình Phỉ nhanh tay đón lấy: "Chị, chị dị ứng với hoa hồng,để em làm cho." Đang nói chuyện,cô liếc Ninh Quân một cái, ngay cả điều này cũng không biết. Hừ!



Sắc mặt Ninh Quân biến đổi, "Em dị ứng với hoa hồng?""



Nguyễn Chanh hắt hơi một cái, cô xoa xoa mũi: "Cái mũi này của em cứ hết lần này tới lần khác dị ứng với loại hoa xinh đẹp như vậy."



Ninh Quân cầm lấy hoa, "Đưa cho anh, cứ để ở cửa phòng trước đã."



Nguyễn Chanh: "Không có gì đáng ngại đâu. Dùng để cắm hoa rồi để ở phòng khách là được, nhìn rất đẹp mắt."



Ninh Quân nhíu mày, đúng như Cố Dịch nói, anh hiểu quá ít về Nguyễn Chanh.



"Mọi người ngồi tự nhiên, em đi chọn một chút thức ăn."



Đang nói chuyện, chuông cửa vang lên.



Người trong phòng đều ngây ngẩn cả người.



"Chị, chị còn mời ai nữa vậy?"



Nguyễn Chanh hơi nghi hoặc, "Để chị đi xem thử."



Trên mặt Cố Dịch không có biểu cảm gì.



Cửa mở ra, ba Cố và mẹ Cố, ba Nguyễn và mẹ Nguyễn, cộng thêm hai vali hành lý lớn, hầu như đã chiếm hết đầu bậc thang nhỏ.



"Surprise!" Ba Nguyễn mặt mày hớn hở, giang hai cánh tay ra.