Ninh Tiên Sinh, Đã Lâu Không Gặp!
Chương 45 : Anh chờ em trở lại
Ngày đăng: 03:53 19/04/20
Edit: Doãn Nguyệt Ảnh
Beta: Doãn Thiên
Nguyễn Chanh tìm một chỗ trống, tùy ý ngồi ở một bên. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình cảnh xấu hổ kiểu này.
Ninh Quân chạy sát cô, chỉ là khi đang chạy, anh va phải một người, bị cà phê trong tay người đó đổ lên áo, mọi thứ trở nên hỗn độn. Chớp mắt một cái liền không thấy cô đâu.
Nguyễn Chanh cúi đầu, nhìn mặt đất, trong lòng rối như tơ vò. Cô hít sâu một hơi, chậm rãi tỉnh táo lại. Nghĩ lại, cô liền nhận ra chỗ không thích hợp.
Anh muốn đi Hồng Kông, sao còn phải đến sân bay nói với cô?
Càng nghĩ càng thấy không đúng. Nguyễn Chanh đứng lên, nhìn bốn phía, người xung quanh không ngừng đi lại. Phía trước một trăm mét, người kia yên lặng đứng ở đó, gương mặt treo một nụ cười như có như không.
Cười cái gì!
Ninh Quân nhấc chân, nhanh chóng đi đến trước mặt cô, "Đang tìm anh? Đúng không?"
Nguyễn Chanh hơi vểnh mặt lên, nhìn anh chằm chằm, mím môi không nói lời nào.
Ninh Quân nhẹ nhàng đưa tay lên, lau nước mắt còn lưu lại ở khóe mắt cô: "Giận rồi sao?"
Nguyễn Chanh giãy giụa một chút, đẩy tay anh ra.
Ninh Quân cong khóe miệng, ngón tay thon dài nắm chặt tay cô, "Anh muốn đi Hồng Kông." Anh nắm chặt tay cô, "Cố Dịch phẫu thuật xong rồi, em đi với anh được không?"
Nguyễn Chanh: "Ninh tiên sinh, chúng ta không phải đã chia tay rồi sao?"
Ninh Quân nở nụ cười, "Anh chưa từng đồng ý." Có đôi khi phải mặt dày thì mới được.
Nguyễn Chanh hừ một tiếng, "Anh thấy đùa như vậy là vui lắm sao?" Cô khẽ nức nở, giang hai cánh tay ôm lấy anh.
Ninh Quân nhẹ nhàng hôn một cái lên trán cô, anh chưa từng nghĩ tới chuyện chia tay. Thế nhưng những ngày gần đây, hai người đều không ai chịu mở miệng trước. Càng lây, việc mở miệng cũng ngày càng khó hơn.
"Ninh Quân, tám tháng rất ngắn ngủi, nhưng cả một đời lại rất dài." Đây là lời cô muốn nói cho anh biết, cô sẽ ở bên anh cả đời.
Ninh Quân cứng người, "Anh biết."
Nguyễn Chanh sờ lồng ngực của anh, "Bị đổ cà phê vào sao?"
Ninh Quân "ừ" một tiếng.
"Đáng đời!" Cô lầm bầm một tiếng, đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ ngực anh, "Có bị bỏng không?"
"Không có việc gì."
Cô muốn kiểm tra, Ninh Quân lại cầm tay cô.
"Mấy giờ thì bay?"
Sắc mặt Ninh Quân có chút xấu hổ, "Bốn giờ chiều."
Bây giờ là tám giờ sáng, mọi chuyện không cần nói cũng biết.
Hai người nói chuyện với nhau được mười phút thì điện thoại Nguyễn Chanh vang lên, là Cố Dịch gọi tới.
"Tại sao lâu như thế còn chưa trở lại?" Ngữ khí Cố Dịch ngữ vẫn như cũ như thế, cà lơ phất phơ: "Không phải lạc đường chứ?"
"Em đi một lúc rồi sẽ về."
Cố Dịch im lặng một chút, "Thời gian còn sớm, nếu em muốn đi dạo thì đi đi."
Cúp điện thoại, ánh mắt anh nhìn về phía xa. Máy bay vẫn đang đợi ở ngoài.
Ba Cố vỗ tay anh, "Còn có thời gian, từ từ suy suy nghĩ."
- ---
Nguyễn Chanh nhìn qua Ninh Quân, "Em phải đi rồi."
Ninh Quân bĩu môi, "Nếu cậu ta tốt lên, em phải tranh thủ thời gian trở về đấy."
Nguyễn Chanh phất phất tay, "Được rồi."
Ninh Quân đứng ở đằng kia, nhìn bóng lưng của cô rời đi.
Nguyễn Chanh đi được một đoạn đường, cô quay đầu lại, quyến luyến nhìn anh, "Ninh Quân —— "
Ninh Quân chờ cô nói.
Nguyễn Chanh lộ ra đôi má lúm đồng tiền, "Ninh Quân, em cảm thấy năm đó anh giúp em làm bài tập đặc biệt đẹp trai!" Nói xong, cô quay người chạy đi.
Vẻ mặt Ninh Quân vui sướng, anh sờ mũi một cái.
Sau khi Nguyễn Chanh trở về, Cố Dịch cũng cảm giác được sự thay đổi của cô.
Cố Dịch cái gì cũng không hỏi, "Còn bốn mươi phút nữa là đi đăng ký."
Nguyễn Chanh nhìn một chút lên máy bay, "Không vội." Cô đem cà phê đưa cho anh.
Ninh Quân ngồi xổm xuống, lẳng lặng nhìn cô, "Lên giường ngủ đi."
Nguyễn Chanh không muốn động đậy, "Người bẩn."
Ninh Quân không thèm để ý đến những điều này, anh ôm cô vào phòng, xếp chỗ ngủ cho cô cẩn thận rồi mới đi tắm. Về đến phòng, anh không hề buồn ngủ. Nguyễn Chanh ngủ liền một lúc hai tiếng, cô tỉnh dậy là vì quá đói, dạ dày khó chịu. Lúc tỉnh lại, vừa mở mắt là căn phòng lạ lẫm, cô mất mấy giây mới phản ứng được bản thân đang ở chỗ nào.
Cô nhẹ nhàng lật người, liền thấy Ninh Quân đang ngồi ở bàn sách. Anh đang dùng máy tính, trong tay cầm một chai nước.
"Ninh Quân ——" Nguyễn Chanh mở miệng.
Ninh Quân xoay người, "Dậy rồi sao?" Anh đi tới, đưa tay kéo cô dậy.
Nguyễn Chanh dụi dụi mắt, "Anh không ngủ sao?"
Ninh Quân bất đắc dĩ, "Mới năm giờ, em ngủ tiếp đi."
Nguyễn Chanh lắc đầu, đúng lúc này bụng lại kêu lên ục ục. Cô xấu hổ, mặt áp vào ngực anh: "Có gì ăn không?"
Ninh Quân dở khóc dở cười, "Chỉ có mì tôm. Em đi rửa mặt đi, anh đi nấu bát mì."
Nguyễn Chanh tắm rửa xong, người thoải mái hơn rất nhiều. Cô tùy ý dùng khăn mặt lau tóc, mặc một bộ quần áo thể thao. Cô đi vào phòng bếp, ngửi được mùi đồ ăn: "Có trứng gà không?"
"Không có." Anh mặc đồ ở nhà, đứng trước bếp lò, lại không biết diễn tả ra sao.
"Dăm bông đâu?" Cô còn ôm lấy một tia ảo tưởng.
Ninh Quân lắc đầu, đem chỗ mì đã nấu xong bỏ vào trong bát.
"Anh là phó tổng đấy, sao trong nhà lại không có nổi một thứ gì thế? Nói ra đoán chừng không ai tin." Nguyễn Chanh trêu ghẹo nói.
Ninh Quân: "Không phải là đang đợi em đến chỉnh đốn sao?" Anh cười, cầm bát đặt lên bàn: "Nếm thử đi."
Mì ăn liền thật sự là đồ ăn thần kỳ, có đôi khi còn cảm thấy nó ngon hơn bất cứ loại sơn hào hải vị nào. Nguyễn Chanh ăn đến nước cũng uống sạch.
Ninh Quân cầm khăn tay tiện tay lau khóe miệng cô, "Sau khi xuống máy bay chưa ăn gì sao?"
Nguyễn Chanh trừng mắt, lườm anh một cái, "Anh còn nói!" Nghĩ lại cô cảm thấy bản thân thật dại dột.
Ninh Quân "ừ" một tiếng, "Thế nào?"
"Sao anh lại uống rượu nhiều như vậy?"
"Công ty tổ chức, lần sau dẫn em đi cùng."
Nguyễn Chanh im lặng một chút, "Anh không giải thích một chút sao?"
Ninh Quân cười cười, "Trần Sa có ý tốt cho anh đi nhờ."
Nguyễn Chanh hừ một tiếng, "Say rượu...."
Hai chữ đằng sau bị anh nuốt lại.
Hôn đến mức cô cảm thấy bản thân thiếu khí trầm trọng.
Ninh Quân mở miệng nói: "Sẽ không! Mặc dù anh uống nhiều, nhưng sẽ không phát sinh ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu."
Nguyễn Chanh đương nhiên là tin tưởng anh.
"Cố Dịch thế nào rồi?"
"Bác sĩ nói khôi phục rất tốt." Nhắc đến mới nhớ, anh ấy cũng là trong họa có phúc. Cuộc thi lần này xảy ra chuyện, mới phát hiện ra trong đầu có khối u, nếu như chậm thêm một chút nữa, có lẽ sẽ không may mắn như bây giờ.
Ninh Quân lại hôn lên khóe môi cô, "Thật xin lỗi. Lúc ấy là anh quá đáng."
Nguyễn Chanh lên tiếng, "Là em không để ý đến cảm nhận của anh."
Trán hai người tựa vào nhau, nhẹ nhàng nói.
Ngày mới đang tới.
Ninh Quân: "Ngủ cùng anh lúc nữa nhé?"
Hai người ôm nhau nằm trên giường, Nguyễn Chanh nhắm mắt lại, "Ninh Quân, tại sao anh lại thích em?" Cô vẫn không rõ vấn đề này, học kỳ một cao trung, sao anh có thể thích cô chứ?
Ninh Quân á một tiếng, "Đáng yêu." Anh sờ đầu cô." Anh thích em làm bánh."
Nguyễn Chánh chớp mi, "Ninh Quân, cuối tuần này anh được nghỉ không?"
"Hả?"
"Chúng ta đi Hạ Môn đi." Ngày xưa hai người hứa với nhau điều gì, cô vẫn nhớ.
Ninh Quân cười, "Em bỏ tiền?"
"Bao ăn bao ở! Được rồi." Cô rúc vào trong ngực anh, hai người thân mật dựa vào nhau.
Dường như sau một trận ầm ĩ, quan hệ của hai người lại càng mặn nồng hơn trước.