Ninh Tiên Sinh, Đã Lâu Không Gặp!
Chương 6 :
Ngày đăng: 03:53 19/04/20
Edit: Doãn Uyển Du
Beta: Doãn Thiên
Nguyễn Chanh không thể tin được nhìn nam sinh cao một mét tám trước mặt, anh muốn cô đỡ sao?
Cao to như anh mà bảo một đứa nhỏ nhắn, xinh xắn lại gầy yếu như cô đỡ? Đây có còn là thủ khoa mà cô biết hay không?
Anh có ý tốt?
Cô đang đứng ở giữa, nên khi Ninh Quân duỗi cánh tay ra, cô vô ý thức đỡ lấy anh.
Gương mặt ửng đỏ cũng mơ hồ để lộ ra sự ngại ngùng.
Bởi vì vừa mới vận động xong, nên cả người nóng hầm hập, trên cánh tay còn có chút ẩm ướt. Ngoại từ mấy em trai họ ở trong nhà ra thì Nguyễn Chanh chưa từng gần nam sinh đến như vậy, vì thế mà cô cảm thấy có chút lạ lẫm.
Cô từ nhỏ đã có bệnh sạch sẽ, thế mà lại không chán ghét khi Ninh Quân tới gần.
Có cô đỡ, Ninh Quân nhẹ nhàng dựa vào cô, nhưng không dám dựa hẳn vào. Cô gầy như thế chắc chắn sẽ không chịu được sức nặng của cơ thể anh.
Cô cúi đầu nhìn về phía trước.
Mắt Ninh Quân lại nhìn về phía cô. Tay cô rất đẹp, ngón tay tinh tế trắng nõn. Tay đẹp như vậy mà không viết ra được chữ đẹp, nhưng lại làm ra đồ ăn rất ngon.
Từ sân trường đi về phía phòng học vẫn là con đường đó, chỉ mất có ít phút, sao hôm nay lại xa quá vậy?
Hai người áp sát nhau, khoảng cách giữa họ rất gần, cả người Nguyễn Chanh cũng bắt đầu thấy nóng. Không hiểu tại sao cô lại có chút ngượng, trái tim đập thình thịch.
Ninh Quân hỏi: "Cậu mệt à?"
Nguyễn Chanh còn lâu mới thừa nhận, cô nói: "Không có."
Ninh Quân nở nụ cười, tiếng cười êm tai đến lạ: "Cậu vất vả rồi, sau này nếu không muốn làm bài tập thì có thể tìm tớ."
Nguyễn chanh nhìn cặp mắt trầm tĩnh của anh, con ngươi khẽ đảo ngược đảo xuôi: "Cậu giúp tớ làm hết à?"
Ninh Quân: "Có thể."
Nguyễn Chanh: "Cậu nói thật chứ?"
Ninh Quân mỉm cười: "Cậu cho tớ biết trước đã, rốt cuộc làm sao cậu có thể đậu vào trường này vậy?"
Nguyễn Chanh thẹn thùng: "Mỗi lần trước khi thi, mẹ tớ đều mời gia sư về dạy bù cho tớ. Tớ chắc phải gọi là lâm thời ôm chân Phật*.
*Có nạn mới ôm chân Phật.
Ninh quân nói: "Quá ngốc thì có ôm chân phật cũng vô dụng."
Nguyễn Chanh: "Tớ nói cho cậu biết, cậu đã nói sẽ giúp tớ rồi đấy, tuyệt đối không được rút lời đâu." Cô đi đâu mới có thể tìm được người giúp cô làm bài tập ưu tú như thế chứ.
Ninh Quân: "Tớ không lừa cậu."
Khuôn mặt Nguyễn Chanh trong nháy mắt liền trở nên mềm mại hơn: "Cậu tranh thủ thời gian trở về lớp nghỉ ngơi đi. Cậu bị thương như thế, làm sao đi học bây giờ?"
Ninh Quân: "Cậu lo tớ không thể đi học sẽ không làm bài tập giúp cậu à…"
Nguyễn Chanh giả bộ nghiêm túc: "Tớ đương nhiên là quan tâm bạn học rồi."
Trên đoạn đường này, Ninh Quân không hề cảm thấy đầu gối đau một chút nào, mà cậu cảm thấy miệng tựa như được ăn kẹo ngọt vậy.
"Cậu với Giản Tri Ngôn là bạn học sơ trung à? Quan hệ giữa hai người... thật tốt."
"Bọn tớ không quá thân, chỉ là cậu ấy lúc sơ trung rất nổi tiếng, tất cả mọi người đều biết cậu đến cậu ấy, giống như cậu bây giờ đó."
Ninh Quân đột nhiên cười: "À."
Tống Hề từ phòng y tế trở về. Cô ấy vừa chạy vừa thở hồng hộc. Trong tiết chạy bộ của môn thể dục cũng chưa từng thấy cô ấy cố gắng chạy như vậy: "Ninh quân, đây là đá chườm, cậu tranh thủ chườm đi. Tớ còn xin thầy cồn để cậu sát trùng nữa, cậu mau thoa lên đi. Thầy nói, nếu như cậu đau quá thì tốt nhất nên đi bệnh viện chụp hình."
Trình Phỉ không khách khí với chị họ nữa. Cô chọn một cây bút, thêm một số món trang sức nhỏ.
Nam sinh đối với mấy cây bút xanh xanh đỏ đỏ này không có hứng thú. Bình thường khi làm bài tập bút gì cũng đều có thể dùng được, chỉ cần viết ra mực là ổn.
Nguyễn Chanh mua xong mấy món đồ văn phòng phẩm, cô lại đi chọn thêm vài dây buộc tóc nữa: "Phỉ Phỉ, cái này đẹp không?" Cô hỏi Trình Phỉ ở bên cạnh.
Ninh Quân nhìn thoáng qua. Mấy đồ của nữ sinh anh không hiểu biết nhiều, nhìn kiểu gì cũng chỉ là một cọng dây có gân thôi mà. (Jane:...)
Nguyễn Chanh: "Vậy chọn cái này đi."
Cô chọn xong rất nhanh.
Ninh Quân nhìn thấy, đó là một cái dây buộc tóc màu đen, bên trên còn có một quả cam nhỏ. Anh cầm nó trên tay nhìn một chút.
"Ninh Quân, cậu chọn xong chưa?" Lộ Minh gọi cậu: "Chúng ta đi tính tiền đi."
Ninh Quân để lại dây buộc tóc vào chỗ cũ, đi đến quầy tính tiền.
Hai người con gái mua một bao đồ vật lớn.
Nguyễn Chanh: "Để tớ trả cho."
Trong lòng Lộ Minh cảm thán. Cậu ta cảm thấy vận khí của mình thật tốt, lại có thể gặp được hai bạn học là phú nhị đại. Cậu ta chỉ mua có một cây bút, cũng không thể chiếm tiện nghi người ta nha!
Nguyễn Chanh nhìn thoáng qua: "Ninh Quân, Lộ Minh, các cậu không chọn được gì à?"
Hai nam sinh đều lắc đầu.
Tính tiền xong, bọn họ liền rời đi. Đi được mấy phút, Ninh Quân bỗng nhiên lên tiếng: "Tớ còn có việc, các cậu đi trước đi."
Nói xong, anh xoay người rời đi.
Trình Phỉ cảm thán: "Chị, thích thật đấy, chị có thể học cùng lớp với Giản Tri Ngôn, giờ lại còn học chung với Ninh Quân nữa."
Nguyễn Chanh nghĩ tới việc về sau Ninh Quân sẽ giúp cô làm bài tập, cô cũng cảm thấy thật hạnh phúc: "Tối nay về nhà làm bánh ngọt phên đường vậy." Đã rất lâu rồi cô không làm bánh này.
Tinh thần Trình Phỉ lập tức tỉnh táo hơn hẳn: "Chúng ta mau về nhà đi."
Sở thích ăn món ngon của cô một chút cũng không thấy đổi.
Ninh Quân lại một lần nữa trở lại cửa hàng văn phòng phẩm khi nãy.
Chủ tiệm sững sờ: "Bạn học, cháu bỏ quên gì sao?"
Ninh Quân đi thẳng tới kệ hàng, cậu cầm dây buộc tóc có quả cam nhỏ lên.
Lúc tính tiền, chủ tiệm nhìn anh, khuôn mặt lộ ra ý cười.
"Mua cho bạn gái à?"
Khóe môi Ninh Quân cong lên, cậu cũng không lên tiếng phản bác.
"10 tệ." Chủ tiệm nói: "Có muốn đóng hộp không?"
Ninh Quân muốn nhanh chóng rời đi nên nói: "Không cần." Anh cầm dây buộc tóc đã được bỏ vào túi ni-lông, đi ra ngoài.
Chủ tiệm nhìn bóng lưng của anh, học sinh bây giờ phát triển quá sớm rồi!
- ----
Tác giả có lời muốn nói:
Cho tiểu Chanh cùng với Ninh nam thần chút nghị lực để họ cố lên đi!
Dù sao yêu sớm cũng có nhiều rủi ro mà...