Nợ Em Một Hạnh Phúc

Chương 14 :

Ngày đăng: 19:38 18/04/20


Anh thường nghĩ rằng, nếu

người con gái ấy vẫn ở bên anh như thế, chưa từng rời đi, như vậy có phải anh

sẽ không bao giờ biết được nỗi đau đớn, vết thương hằn sâu trong tim cô ấy?



Sau khi cô đi, nỗi nhớ

tương tư nhỏ giọt, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, anh đã tập

viết nhật ký, dùng lời văn để bày tỏ nỗi lòng nhớ cô.



Ghi lại quá khứ, cũng ghi

lại hiện tại.



Năm đầu tiên cô rời đi,

ngày tháng của anh trôi qua trong ngơ ngác. Mỗi buổi sáng, lại quơ tay tìm bữa

sáng được chuẩn bị sẵn bên cạnh giường. Mỗi khi về nhà, mở cửa xong thì luôn

đặt chìa khóa vào chỗ cũ, chỉ sợ cô quay về, không tìm thấy anh lại không có

chìa khóa để vào trong. Chỗ làm việc, đi khám bệnh, khi có người nhắc đến cô,

trái tim lại nhói lên một trận.



Sau khi tốt nghiệp, anh

thay đổi môi trường mới, công việc mới, không có đồng nghiệp thân quen, mỗi lần

vô tình nghe thấy cái tên ấy vang bên tai, tim lại đau. Tuy nhiên, anh tìm thời

gian trở về căn nhà cũ, hỏi người thuê nhà xem có ai đến tìm anh hay không. Anh

đổi công việc, đứng đợi cô nơi gần cô nhất.



Cũng không nghĩ đến cuộc

sống của mình sẽ đơn điệu và nhàm chán, anh vẫn im lặng. Từ khi nào, cuộc sống

của anh quen có cô, điểm thêm chút màu sắc cho cuộc sống nhạt nhẽo của anh. Một

cuộc sống khi không còn màu sắc, trống rỗng nghèo túng đến đáng sợ. Ngày này

qua ngày khác, dần dần hình thành một cuộc sống như thế…



Mãi cho đến một ngày, giờ

tan tầm phát hiện không khí trên ngã tư đường không giống bình thường, các bức

tường dán đầy những quảng cáo tuyên ngôn tình yêu ngọt ngào, đèn đường nhấp

nháy xen kẽ lên cây xanh bên đường tôn lên màu sắc lãng mạng của đêm tình nhân,

cửa hàng treo đầy giỏ hoa tươi, socola, trang sức tình nhân,… Ngày hôm nay là

ngày của các đôi nam nữ, của các cặp vợ chồng trên toàn thế giới…



Trái tim vô cảm, lặng lẽ

xao động…



Lại đến ngày này rồi sao?

Nhanh quá!



Khi hai người còn ở cùng

nhau, chỉ có một lần valentine, là cô chủ chủ động nói với anh, anh bảo, anh

còn công việc.



Cô nói, “Không sao cả, em

chờ anh”



Buổi tối 10 giờ lúc anh

tan tầm, đến trước của nhà cô, gọi điện thoại cho cô, đã là 11 giờ.



Cô tỏ ra không có việc

gì, ôm cánh tay anh, lôi kéo anh cùng cô đi dạo.



Anh không hiểu tại sao

muộn rồi cô còn muốn kéo anh đi tản bộ, cho đến khi nhìn thấy cảnh vật được bố

trí trước mắt, ánh đèn lấp lánh trước mắt, anh mới biết hôm đấy là lễ tình


Valentine vui vẻ, Thải

Lăng.



Năm nay, anh không vượt

qua ngày này một mình, có một người cùng ăn socola với anh, anh để em trai em

thay em cùng anh trải qua ngày đó, cùng anh chia sẻ loại socola vốn mua cho em.



Thải Lăng, anh thực sự

rất hy vọng, có một ngày, người cùng anh chia sẻ tất cả, là em.



Đây là năm thứ hai,

valentine không có cô.



Và sau đó, năm thứ ba,

một nữ đồng nghiệp theo đuổi anh đã lâu, dùng mọi lý do mời anh hẹn hò, không

biết vì sao, anh lại gật đầu.



Đừng hỏi anh, anh thực sự

không biết lúc đó anh đang nghĩ gì.



Bọn họ cùng nhau ăn cơm,

lên núi ngắm cảnh đêm, rồi sau đó, cô ấy nói với anh, “Em biết trong tim anh

vẫn ẩn chứa bóng hình một người, tình cảm rất sâu, nhưng không sao. Chính vì

anh như vậy nên em mới yêu anh, mặc dù em hy vọng mình có thể thay thế vị trí

cô ấy trong tim anh, nhưng nếu có một ngày cô ấy trở về bên anh, em sẽ vẫn thay

anh vui vẻ, thật đấy! Bất luận như thế nào, anh nhất định phải hạnh phúc, cùng

với người mà anh muốn ở bên suốt đời, anh xứng đáng có được”



Là một đoạn lời nói rất

quen thuộc, đã từng có người, cũng nói với anh như thế.



Không dự đoán được, lệ mơ

hồ quanh hốc mắt, rốt cuộc cũng không kìm nén được, rơi xuống thấm vào má anh.



Một khắc kia, anh cuối

cùng cũng hiểu được, vì sao lại đáp ứng lời hẹn.



Là đôi mắt kia, đôi mắt

chứa nỗi chua xót, đôi mắt lấp lánh nước, giống với một cô gái, vẻ đáng thương,

đau thương của cô gái ấy…



Năm thứ ba, valentine

không có cô, ngày hôm đó anh đã viết trong nhật ký.



Cả đời này, vui buồn

cùng em, Thải Lăng.



Anh không bao giờ có thể

yêu ai khác nữa.



Thế là, sau này mỗi dịp

valentine, anh vĩnh viễn chỉ có một mình, không phải vì anh không có duyên

khác, không phải là không có cô gái nào có tình cảm với anh, mag là trái tim

không còn biết rung động, từ đó cô đơn, cứ như thế chờ đợi.



*Tên một loại socola của

Bỉ.