Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)
Chương 16 :
Ngày đăng: 11:00 18/04/20
Ngày hôm sau, Bách Lí Thiên Hùng dẫn theo người trong Thất Túc kiếm phái từ biệt mọi người, khiêng quan tài trở về. Giang Thanh Lưu và mọi người đi tiễn một đoạn rất xa. Tuy Bách Lí Từ Sở đã làm ra loại chuyện táng tận lương tâm đó, nhưng vì hành động đại nghĩa diệt thân của Bách Lí Thiên Hùng, nên rốt cuộc cũng không liên lụy gì đến Thất Túc kiếm phái.
Nhìn theo bóng lưng của Bách Lí Thiên Hùng, mọi người đều cảm thấy thổn thức, đồng thời cũng mang theo ý tán thưởng đám người Giang Thanh Lưu và Cung Tự Tại. Tuy đối với họ cả ba người bọn hắn đều là đám tiểu bối sinh sau đẻ muộn, nhưng không thể không thừa nhận tre già măng mọc không phải là nói chơi.
Sau khi Bách Lí Thiên Hùng đi rồi, Thái nãi nãi Chu thị của Giang Thanh Lưu liền trở nên bận rộn. Mỗi lần phàm là Giang gia liên quan đến những việc chết chóc, bà đều lên miếu dâng hương, bố thí, phóng sinh, để hóa giải oan nghiệt. Giang Thanh Lưu vốn không tin vào những việc này, nhưng những quy tắc ấy đều do tổ tiên truyền lại, nên cũng đành đi theo bà.
Ngày thứ hai, Chu thị dẫn Đan Vãn Thiền đến chùa Phật nằm, vốn dĩ Chu thị cũng tính dẫn cả Bạc Dã Cảnh Hành đi cùng, suy cho cùng những việc như thế này, vợ cả và vợ bé đều có thể làm được cả. Nhưng sau khi nghe nói hai người muốn đi chùa lễ Phật, Giang Thanh Lưu liền lập tức đưa ra ý kiến rằng thân thể của Bạc Dã Cảnh Hành không được khỏe, phải ở lại trong sơn trang tĩnh dưỡng, không thể đi cùng mọi người.
Chu thị Thái nãi nãi vừa nghe xong, lại tranh luận với Giang Thanh Lưu một hồi. Cuối cùng hắn chẳng biết nên làm thế nào, đành phải theo ý bà.
Ấy vậy mà Bạc Dã Cảnh Hành cũng không hề có ý kiến, leo lên kiệu nhỏ, đi theo Chu thị và Đan Vãn Thiền lên chùa Phật nằm.
Chùa Phật nằm cách Trầm Bích sơn trang hơn nửa ngày đường, xuất phát vào buổi sáng, lúc đến nơi cũng đã giữa giờ Thân. Tinh thần của Bạc Dã Cảnh Hành không tốt, suốt cả đoạn đường cỗ kiệu nhỏ đi sau kiệu lớn của Chu thị và Đan Vãn Thiền, rèm xe không hề được vén lên một lần nào.
Đến khi tới được ngôi chùa, thì đã có tăng nhân sắp xếp thiện phòng xong xuôi. Chu thị và Đan Vãn Thiền niệm kinh lễ phật, tặng hương nhang dầu tiền. Còn Bạc Dã Cảnh Hành thì mệt mỏi quá, nên đi nghỉ ngơi trước.
Lúc Chu thị hỏi đến, Đan Vãn Thiền cũng chỉ nói nàng ấy không phải là vợ cả, không cần thiết phải tham gia mấy chuyện lễ lạt này. Chu thị trái lại còn lấy làm vui mừng: “Con bé này, thật là ngây thơ quá. Con phải biết rằng thân phận địa vị không phải sinh ra là đã có, con không phòng bị, củng cố, sẽ bị người khác đoạt mất. Con nha đầu đó không dễ sống chung đâu, Thanh Lưu lại quan tâm đến nó nhiều như vậy. Con thực sự phải để tâm nhiều vào.”
Cái đầu nhỏ nhắn của Đan Vãn Thiền gục xuống khe khẽ đáp vâng, Chu thị lại nắm lấy tay nàng ta, dẫn đi lễ Tống Tử Quan Âm. Thì ra con bé đồng ý với lý do đó để đuổi Bạc Dã Cảnh Hành đi, cũng là có dụng ý của nó.
Trong thiện phòng, Bạc Dã Cảnh Hành mệt mỏi rã rời. Hiện giờ gân cốt của nàng không thể chịu đựng thêm được nữa, ngồi trên kiệu quả thực chẳng tài nào mà ngủ nổi. Vừa mới thiu thiu, thì bên ngoài đột nhiên có người gõ vào cửa sổ. Bạc Dã Cảnh Hành còn chẳng thèm mở mắt nói: “Vào đi.”
Người ở bên ngoài mở cửa nhảy vào, cả người mặc bộ y phục màu chàm, sắc mặt y hệt như quả mướp đắng nhìn trông rất già, không mảy may mang theo ý cười. Mắt bên trái của ông ta đã bị mù, được bịt bằng một tấm che mắt màu đen, điều đó ngược lại càng khiến mắt bên phải trông có thần hơn. Ông ta nghiêm túc đứng nhìn về phía chiếc sập, hồi lâu sau mới nghi ngờ hỏi: “Bạc Dã Cảnh Hành?”.
Thủy Quỷ Tiêu đã đút xong Yên Chi Lộ cho Bạc Dã Cảnh Hành, liền vâng lệnh, lập tức kê đơn đi hái thảo dược. Đan Vãn Thiền cảm thấy áy náy, nói cảm ơn đến mấy lần. Vốn định sai nha hoàn đi sắc thuốc, nhưng Thủy Quỷ Tiêu là kiểu người tự lực cánh sinh, nên đã cầm đơn thuốc đi ra ngoài rồi.
Đợi đến khi hai người đã đi ra, Khổ Liên Tử mới cẩn thận ngửi ngửi mùi trong chiếc bát ngọc tím của Bạc Dã Cảnh Hành —— Trong đó vẫn còn sót lại nước Yên Chi Lộ. Ông ta lấy kim bạc khều một ít cỡ ngón tay vào một chiếc hộp ngọc: “Có thể dễ dàng thay đổi thể chất của cốc chủ thế này, lẽ nào người đó là Thương Thiên Lương?”.
Bạc Dã Cảnh Hành gật đầu, đang định nói, thì đột nhiên thở hổn hển. Khổ Liên Tử sững người, tuy rằng ông ta không am hiểu võ công, nhưng danh tiếng độc y cũng khiến người ta nghe đến tên là tái mặt. Tay phải ông ta vê một viên thuốc khô màu đen trong tay, lưu ý cảnh giác nhìn Bạc Dã Cảnh Hành. Nhưng nàng lại chỉ lắc lắc đầu: “Người của Bách Lí Thiên Hùng.”
Sắc mặt Khổ Liên Tử hơi tái: “Thất Túc kiếm phái? Là vì chuyện mấy ngày trước của Bách Lí Từ Sở sao?”.
Việc đó đã gây chấn động đến giang hồ, nên ông ta có biết cũng không có gì là lạ. Bạc Dã Cảnh Hành hừ lạnh: “Bách Lí Thiên Hùng chỉ có một người con trai, lẽ nào lại cam tâm cho qua.”
Sắc mặt Khổ Liên Tử trầm tĩnh như nước —— Việc này chẳng liên quan gì đến ông ta, chỉ cần đừng có động vào cái phòng này là được, còn đống thi thể la liệt bên ngoài kia lúc ông ta đi ra nhiều nhất là cẩn thận để không dẫm phải mấy cái xác đó là được.
Nhưng Bạc Dã Cảnh Hành lại đột nhiên đẩy cửa đi ra —— Bên ngoài sớm đã vang lên tiếng chém giết từ lâu, Khổ Liên Tử vội vàng ngăn nàng lại: “Người định làm gì?”.
Bạc Dã Cảnh Hành cau mày: “Tiểu tức phụ của Giang Thanh Lưu.”
Khổ Liên Tử thở hổn hển: “Chuyện này thì liên quan gì đến người?!”.
Bạc Dã Cảnh Hành chẳng thèm quay đầu lại, nàng sải bước đi tới một dãy thiện phòng, may mà nơi ở của nữ quyến cách không xa đây lắm. Lần này Chu thị dẫn theo hơn sáu mươi bà vú già, phu kiệu, hộ vệ cũng có tới sáu bảy mươi người. Lúc này mọi người đã phát hiện ra điều kỳ lạ, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh.
Khổ Liên Tử giữ chặt lấy Bạc Dã Cảnh Hành: “Bách Lí Thiên Hùng cũng là một nhân vật không thể khinh thường, nếu ông ta phái người tới, thì chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ. Hiện giờ vẫn chưa chém giết tới hậu viện, chứng tỏ Giang Thanh Lưu sớm đã có đề phòng rồi. Người hà tất phải xông vào nguy hiểm làm gì?”.
Bước chân của Bạc Dã Cảnh Hành vẫn không dừng lại: “Đã là đám tiểu tặc tép riu, thì có gì nguy hiểm? Tránh ra.”