Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)

Chương 25 :

Ngày đăng: 11:00 18/04/20


Hạ Phi Hổ chết không rõ ràng, Lâm Tiểu Thi thì mất tích,  mọi người trong trại Phi Ưng vốn dĩ đã thần hồn nát thần tính lập tức  giám sát kỹ hắn. Giang Thanh Lưu cùng đám người Hạ Lôi vội vàng xem xét  địa đạo. Bạc Dã Cảnh Hành cũng nhanh nhẹn vơ vét hết toàn bộ đống da thú  đắt tiền, dược liệu, thịt thú rừng phơi khô vào trong giỏ. Lúc Giang  Thanh Lưu quay lại quả thực không biết nên cười hay mếu, nàng còn dặn dò  Tề Đại: “Lát nữa đừng quên mang chiến lợi phẩm của lão phu về nhé!”.



Hậu viện của Ngô Đại Đầu, có hình dạng như một cái cối xay đá rất lớn  hình tròn, nhưng bên dưới bàn xoay của cái cối lại rỗng ruột. Bình  thường cho dù có bước chân vào hậu viện, chắc gì đã nhìn ra được chính  xác? Lần này cũng may là huynh đệ của Hạ gia ra lệnh điều tra kỹ lưỡng,  mới phát hiện ra đầu mối. Chỉ thấy địa đạo bên dưới cái cối, tối tăm  lạnh lẽo không biết thông tới đâu.



Huynh đệ nhà họ Hạ đã phái người vào trong kiểm tra, còn Bạc Dã Cảnh  Hành nheo nheo mắt, ra khỏi cửa nói với Tề Đại: “Lập tức đi tới chỗ ở  của gã đại phu chân đất kia, bí mật theo dõi Diệp Hòa. Nhưng người này  có khả năng có võ công cao cường, ngươi đừng để hắn bắt được.”



Tề Đại không nhúc nhích: “Ta không phải là thuộc hạ của cô, cô không có quyền ra lệnh cho ta.”



Bạc Dã Cảnh Hành bật cười hì hì: “Bé con, rất có cá tính. Lão phu thích, tối nay lão phu tìm ngươi sinh con nhé.”



Tề Đại nhanh chóng phi ra khỏi cửa, chỉ để lại một câu: “Ta không có cá tính! Ta sẽ đi giám sát Diệp Hòa!”.



Tất mọi người đều vây lấy cái địa đạo, huynh đệ của Hạ gia bình thường  hay cãi cọ mâu thuẫn, nhưng đối với cái chết của Hạ Phi Hổ, thì ai nấy  cũng thật lòng muốn điều tra ra chân tướng.



Mật đạo thông tới một ngôi miếu đổ nát ở thành phía tây, ngôi miếu này  trông vô cùng hoang tàn, lại lấp ló giữa một đống cây cỏ rậm rạp, xưa  nay vốn dĩ không thấy có bóng người lai vãng tới đây. Ngô Đại Đầu đương  nhiên là nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta là một thợ săn, thường ngày ăn  no rỗi việc hay sao mà đi đào cái mật đạo này? Huống hồ nhìn quang cảnh  cái động đó đi, nói không chừng đã đào được bao nhiêu năm rồi. Có khi đã  có từ lúc ta còn chưa tới cái thôn này cũng nên. Vả lại, lần này vốn dĩ  là muốn tìm ra số bạc kìa, để chứng minh xem ta có nói dối không. Các  vị vừa tìm ra được cái động này đã chuẩn bị định tội cho ta là sao?  Thường nghe đồn rằng trại Phi Ưng thẳng thắn trượng nghĩa, dám làm dám  chịu, bình thường ta cũng vô cùng tín nhiệm. Nhưng hôm nay gặp mới biết,  chẳng qua là thấy Giang Thanh Lưu là minh chủ võ lâm, nên nịnh bợ lấy  lòng mà thôi.”



Cục diện nhất thời có chút đông cứng, huynh đệ nhà họ Hạ nhìn Giang  Thanh Lưu, cũng không tiện nói gì thêm. Giang Thanh Lưu đành nhìn về  phía Bạc Dã Cảnh Hành. Nàng bật cười hì hì nói: “Oắt con, lại còn giảng  giải đạo lý với người lớn nữa cơ đấy. Ngươi cứ chờ ở đây, lão phu sẽ dẫn  một tên nhãi khác đến nói đạo lý với ngươi.”



Bên trại Phi Ưng đang gà bay chó sủa, thì Trầm Bích sơn trang cũng xảy ra chuyện rất khủng khiếp.




Mọi người nghe xong đều rùng mình, đã thưởng thức qua thủ đoạn của ông  ta khi nãy, giờ không một ai dám nghi ngờ. Tiếu Vấn Thiên thở hồng hộc  như trâu, hồi lâu sau mới nghiến răng nói: “Cái chết của con trai ta,  cũng là do gieo gió gặt bão, không oán trách được ai.”



Ông già áo xám lúc ấy mới thu lại chiếc bình ngọc: “Sớm nghĩ thông suốt  có phải xong rồi không, hại lão tử bận trăm công nghìn việc còn phải  giành thời gian chạy tới đây.”



Đan lão gia kinh hãi không dám tin vào tai mình: “Không…… không cần tiền bồi thường?!”.



Ông già áo xám cũng vô cùng kinh hãi, cứ như thể chưa từng nghe qua chuyện như thế bao giờ: “Bồi thường tiền cái gì cơ?!”.



Đan lão gia cười đến không khép miệng vào được: “Không cần phải quỳ xuống xin lỗi sao?”.



Ông già áo xám trợn trừng mắt: “Rất cần phải quỳ xuống xin lỗi!” Ông ta  nhấc chân giẫm lên người trang chủ Đao Kiếm sơn trang Tiếu Vấn Thiên,  “Dạy con không nghiêm là lỗi của kẻ làm cha, nuôi dưỡng ra một thằng con  như vậy, hại lão tử rảnh rỗi phải chạy tới bới chuyện mà làm, ông có  biết thời gian của lão tử đây quý giá đến mức nào không?! Còn không xin  lỗi lão tử đi!”.



Sau đó…… Đao Kiếm sơn trang phải trịnh trọng xin lỗi Đan gia.



Đan lão gia sắp ngất đến nơi rồi, may mà được mọi người phía sau đỡ lấy,  suốt dọc đường về đầu óc thì xây xẩm bước chân thì vô lực, cơ hồ như  cưỡi mây cưới gió mà đi. Ông già áo xám đương nhiên là Khổ Liên Tử, ông  ta vừa về đến Trầm Bích sơn trang đã lại tiếp tục vùi mình trong đống  dược thảo và y thư, Đan Vãn Thiền muốn tìm ông ta nói lời cảm ơn cũng  không tìm được – Dược thảo chất cao như núi, không tài nào lôi ra được.



Đan Vãn Thiền đành phải tìm Thủy Quỷ Tiêu nói lời cảm tạ, nhưng Thủy Quỷ  Tiêu lại chẳng hề để tâm: “Tạ ơn cốc chủ ấy, nếu không phải người ra  lệnh, thì sư phụ còn lâu mới để ý đến những chuyện tầm phào này.”