Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)

Chương 27 :

Ngày đăng: 11:00 18/04/20


Cuối cùng Giang Thanh Lưu vẫn không quay về, nhưng rõ  ràng thủ đoạn đã trở nên quyết liệt hơn hẳn. Hắn cho Diệp Hòa uống  Trường sinh hoàn. Dược tính của Trường sinh hoàn mạnh như vậy, nếu Diệp  Hòa thực sự là một thợ săn bình thường, thì sau khi uống thuốc xong bất  cứ điều gì nói ra cũng đều là sự thật.



Nhưng nuốt Trường sinh hoàn rồi, Diệp Hòa lại không nói bất cứ câu nào.  Ánh mắt ông ta trở nên mông lung nhìn vào mắt Giang Thanh Lưu, tuy rằng ý  thức đã hỗn loạn, nhưng thủy chung vẫn rất cứng miệng.



Giang Thanh Lưu nhìn ông ta hồi lâu, trầm giọng hỏi: “Cuối cùng thì ông  là ai? Ẩn núp ở đây có mục đích gì? Rốt cuộc ông biết được bao nhiêu về  cái chết của Hạ Phi Hổ?”.



Cánh môi Diệp Hòa run rẩy, nhưng vẫn cứng rắn không chịu nhả một chữ  nào. Giang Thanh Lưu nổi cáu, lại nhét thêm một viên Trường sinh hoàn  nữa. 



Diệp Hòa thà chết cũng không chịu mở miệng, trong lúc Giang Thanh Lưu  định tăng thêm liều lượng, thì một bàn tay đã ngăn hắn lại.



Hắn ngẩng đầu lên, thấy Bạc Dã Cảnh Hành đang chậm rãi lắc đầu: “Muốn giết ông ta thật à, cẩn thận sẽ mất nhiều hơn được đấy.”



Giang Thanh Lưu liền thu tay lại, đấm mạnh lên tường. Bạc Dã Cảnh Hành  nhìn Diệp Hòa tuy tinh thần tỉnh táo, nhưng ánh mắt lại mơ hồ, liền xoa  xoa tay, khuôn mặt nở nụ cười hiền lành hòa nhã: “Thằng nhãi họ Giang  này tính tình nóng nảy, ngươi đừng tính toán với hắn nhé.”



Diệp Hòa cắn cắn môi, vẫn không chịu hé răng nói gì. Vẻ mặt Bạc Dã Cảnh  Hành đầy ngượng ngùng: “Ngươi xem, trong nhà đang có chuyện gấp, nên  thằng nhãi họ Giang ấy không có nhiều thời gian, ngươi lại cứ ở đây sống  chết kiên quyết không nói, quả thực là khiến người ta khó xử.”



Diệp Hòa nhìn nàng chằm chằm, nàng vẫn nở nụ cười ôn hòa như một bậc  trưởng bối hiền từ: “Để tiết kiệm thời gian cho mọi người, lão phu sẽ  đứng ra làm chủ, hỏi lại ngươi thêm một lần cuối cùng, nếu không có kết  quả, sẽ thả ngươi đi, ngươi thấy sao?”.



Diệp Hòa khó khăn gật gật đầu, Bạc Dã Cảnh Hành vỗ bả vai ông ta: “Quyết vậy nhé.”



Diệp Hòa vốn tưởng rằng, Bạc Dã Cảnh Hành sẽ tranh thủ dược tính của  Trường sinh hoàn để hỏi cung một lần cuối cùng. Nhưng hiển nhiễn là hắn  đã đánh giá quá thấp độ vô sỉ của Bạc Dã Cảnh Hành, nàng đợi cho đến khi  ông ta tỉnh táo, hồi phục như bình thường rồi, mới kéo ông ta đến trước  khu chợ, sau đó cho tất cả thôn dân tới quan sát.



Rất đông người tập trung trước khu chợ bầu không khí ồn ào huyên náo,  Diệp Hòa cũng phải nghi ngờ không biết có phải bản thân sắp bị chém đầu  thị chúng không nữa. Bạc Dã Cảnh Hành lồng tay vào ống tay áo, khuôn mặt  hiền từ ngồi dưới mái hiên, rất nhanh, đã có người từ đầu đường bên kia  khiêng một thứ tới. Giang Thanh Lưu và huynh đệ nhà họ Hạ nhất loạt  ngẩng đầu lên nhìn, một bức tượng sơn thần ngồi xổm được khiêng tới.
Giang Thanh Lưu phi ngựa quay về suốt tám ngày tám đêm, ngay cả một ngụm  nước cũng không uống, đi thẳng tới nhà nhạc phụ, nắm rõ tình hình chi  tiết việc Đan Vãn Thiền mất tích hôm đó. Lúc quay trở lại Giang gia đã  là đêm hôm sau. Cho dù người Giang Thanh Lưu có làm bằng sắt cũng không  thể chịu nổi, nhưng hắn vẫn đi tới tiểu viện của Đan Vãn Thiền.



Đêm khuya người vắng, trong tiểu viện không một bóng người. Đan Vãn  Thiền là một cô gái cẩn trọng, suy nghĩ chu toàn, nên từng món đồ trong  phòng đều được bày biện gọn gàng ngăn nắp. Trong chiếc giỏ mây đặt ở gần  cửa sổ đựng rất nhiều mẫu thêu, và kim chỉ. Giang Thanh Lưu tựa người  vào khung cửa, đột nhiên rất muốn uống rượu.



Trong tiểu viện yên tĩnh đến đáng sợ, hắn xoay đầu lại, phát hiện tiểu  viện của Bạc Dã Cảnh Hành ở gần đấy vẫn còn sáng đèn. Hắn đi theo luồng  ánh sáng, phát hiện nàng tuy đã ngủ nhưng lại không khóa cửa, hắn liền  đẩy luôn cửa bước vào.



Phòng không mở cửa sổ, nên có hơi bí bức, hắn ngước mắt lên nhìn, trong  lòng lập tức cả kinh – Trên giường trống không. Đêm hôm khuya khoắt, lão  tặc đó lại chạy đâu mất rồi?! Giang Thanh Lưu sải bước đến gần, lúc đi  tới cạnh giường, mới phát hiện ra lão tặc ấy co người nằm ở khe hở giữa  đầu giường và góc tường, sắc mặt trắng nhợt.



Giang Thanh Lưu cau mày: “Ngươi chui vào trong này à?!”.



Bạc Dã Cảnh Hành không nói năng gì, cả người run rẩy. Lúc Giang Thanh  Lưu lôi nàng ra, nàng đã nhẹ bẫng, ôm vào lòng không khác gì ôm một con  cún. Da thịt mát lạnh mịn màng như lụa, hương rượu nồng đượm quanh quẩn  nơi chóp mũi, Giang Thanh Lưu thở dài: “Làm sao vậy?”.



Bạc Dã Cảnh Hành đột nhiên ôm lấy cổ hắn, giống như một đứa trẻ bật khóc  hu hu: “Có người muốn giết ta! Hu hu…… Giang Thiếu Tang muốn giết ta!  Nhạc Nam Đình muốn giết ta! Hu hu……”



Giang Thanh Lưu đặt nàng xuống giường, hiểu ra nàng lại phát bệnh rồi.  Thể chất của nàng rất kém, lúc ốm mà không được chăm sóc tử tế thì sẽ mê  sảng. Giang Thanh Lưu cũng mệt mỏi lắm, bèn thuận thế ngồi xuống bên  cạnh nàng: “Ngủ đi, mèo già hóa cáo, ai mà giết nổi ngươi!”.



Cơ thể Bạc Dã Cảnh Hành hơi lạnh, nên chui vào trong khe giường và ở lì  trong đó. Giờ nàng nhào vào lòng Giang Thanh Lưu như thể muốn tranh thủ  hơi ấm của hắn, khóc thút tha thút thít. Giang Thanh Lưu quả thực mệt  mỏi bã bời, bèn nằm luôn xuống, để mặc nàng dựa sát vào mình: “Đừng khóc  nữa, ngươi giết bao nhiêu người như vậy, có bị người ta giết cũng không  oan. Mà nói mới nhớ sao ngươi lại không sợ ta nhỉ, tốt xấu gì ta cũng  là một minh chủ……”



Bạc Dã Cảnh Hành khóc lóc không ngừng, cả người run rẩy như một con chim  bị lạnh. Giang Thanh Lưu ôm lấy nàng, nhắm mắt lại, cứ như thế mà ngủ.  Mãi cho đến nửa đêm, Bạc Dã Cảnh Hành lại ôm lấy hắn khóc lóc lải nhải  hết chim quyên lại đến chim én, hết xanh lại tới đỏ mãi không ngừng.  Giang Thanh Lưu khóc dở mếu dở: “Rốt cuộc là ngươi nhớ ai?”.



Bạc Dã Cảnh Hành nghĩ ngợi hồi lâu, nước mắt lại giàn dụa: “Lão phu cũng không nhớ nữa……”