Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)
Chương 32 :
Ngày đăng: 11:00 18/04/20
Nửa tháng sau, Giang gia phát thiệp cưới. Tuy Kim Nguyên Thu chỉ là vợ kế nhưng Giang gia vẫn có phần coi trọng, yến tiệc, tân khách, sính lễ đều chuẩn bị long trọng.
Ngày thành hôn càng đến gần, Giang gia thay áo mới cho toàn bộ người hầu, không khí vui vẻ tưng bừng. Nhưng ngay đến ngày rước dâu, Kim gia lại đổi giọng, có chết cũng không đồng ý cửa hôn sự này.
Giang Ẩn Thiên giận sôi máu, khách khứa đã đến hết rồi, tân nương không đến, chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ sao?
Mặc kệ đội đón dâu khuyên can thế nào, Kim gia cũng sống chết lắc đầu, quyết không chịu đem ra tân nương tử. Gia tộc đứng sừng sững trong giang hồ mấy trăm năm, sao chịu nổi nhục nhã như vậy? Giang Ẩn Thiên chỉ hận không thể tự mình tới cửa diệt tận ngọn cả nhà Kim gia! Nhưng giờ khách khứa đầy sảnh, bảo ông ta phải làm sao?
Mà đúng lúc này, Bạc Dã Cảnh Hành khẽ "chỉ điểm" Giang Thanh Lưu vài câu. Giang Thanh Lưu thật sự không muốn cưới thêm Kim Nguyên thu, lập tức hiểu ngầm, quay sang Thái nãi nãi Chu thị kiến nghị: "Tân khách cũng tới rồi, Kim gia không muốn gả tân nương, vậy để cháu chính thức cưới Cảnh thị làm thê tử đi."
Lúc này mà còn phương án khác, chắc chắn Chu thị không để Giang Thanh Lưu cưới nữ nhân không rõ lai lịch này làm thê tử, nhưng đã đến nước này, tiệc cưới đã chuẩn bị hết rồi. Thôi thì nạp làm thiếp. Bà như thể nắm được phao cứu mạng, dẫn theo một đống bà tử nha hoàn kéo Bạc Dã Cảnh Hành vào tiểu viện, không nói hai lời, đem nàng tô vẽ, thay trang phục, thế là thành tân nương.
Bạc Dã Cảnh Hành thản nhiên cùng Giang Thanh Lưu bái thiên địa, đưa vào động phòng.
Tại Hà Nam Kim gia, đến khi kiệu rước dâu đi khuất bóng, Kim gia lão thái thái, lão phu nhân, thiếu gia, hạ nhân, lúc này mới dám quỳ xuống, đau khổ cầu xin người áo xám lạnh tanh trước mặt: "Gia, kiệu hoa đã đi xa rồi, ngài có thể cho chúng ta giải dược được chưa, ai ui, đau chết mất.."
....
Tối đó, đêm động phòng hoa chúc, bạn bè Giang Thanh Lưu tề tụ, uống đến tận khuya, tiệc tùng không ngừng nghỉ. Trong phòng tân hôn, nến đỏ một đôi, Bạc Dã Cảnh Hành vẻ mặt tiểu nhân đắc chí: "Tiểu tử, lão phu giải vây giúp ngươi đấy nhé. Chậc chậc, nếu không có lão phu hôm nay ngươi tới số rồi."
Giang Thanh Lưu thiếu chút nữa vung chưởng cho nàng ngậm mồm: "Ngươi nghĩ ta là tiểu hài tử ba tuổi không biết ngươi làm trò quỷ gì sao? Bạc Dã Cảnh Hành, nếu ngươi an phận, ta còn cho ngươi được chết già! Ngươi còn lặp lại lần nữa, ta xẻo thịt ngươi!"
Dứt lời, hắn đi khỏi tiểu viện của Bạc Dã Cảnh Hành, ngay trong đêm tân hôn, không để cho Bạc Dã Cảnh Hành chút mặt mũi.
Bạc Dã Cảnh Hành ngẫm nghĩ, đêm động phòng hoa chúc này, một khắc đáng ngàn vàng, không nên để lãng phí nha. Sau đó nàng bắt Xuyên Hoa Điệp đi tìm Tề Đại - nhìn Tề Đại to cao vạm vỡ, chắc là đủ khỏe mạnh.
Theo tác phong trước nay của Giang gia, chuyện trừ gian diệt bạo như vậy tất nhiên sẽ thông cáo khắp nơi, đến tai các đại môn phái giang hồ. Mà Thiếu Lâm tự là danh môn chính phái số một võ lâm, lại để mặc đám đệ tử bị đuổi làm ra chuyện tai ác, chuyện trong nhà phải nhờ người khác đến dọn hộ, mặt mũi không biết giấu vào đâu.
Ông ta đành bới móc chuyện trinh tiết của Đan Vãn thiền để lúc Giang gia thông cáo chuyện này cũng phải e ngại ảnh hưởng bất lợi. Tuy rằng với người xuất gia, có tâm tư như vậy là phản tu hành, nhưng sự tình liên quan đến danh dự môn phái, là chuyện bất đắc dĩ.
Thủy Quỷ Tiêu mặt không chút thay đổi, tâm tư của đại hòa thượng mọi người đều hiểu, nhưng ngoài mặt không ai lên tiếng gì. Chỉ là thẩm vấn thôi, ông ta đặt câu hỏi có phần quá chi tiết nhưng chẳng ai tìm được lỗi.
Nửa canh giờ sau, màn đối chất kết thúc. Giang Ẩn Thiên mặt mày âm trầm, ý bảo Thủy Quỷ Tiêu có để đi được rồi. Dù sao cũng là địa lao, "nữ quyến" như Bạc Dã Cảnh Hành không nên ở lại lâu.
Đại hòa thượng chắp tay thi lễ: "Giang thí chủ thứ lỗi, chuyện lão nạp làm, không phải là muốn gây tổn hại đến Giang gia nhưng vụ án này có liên quan đến danh dự của Thiếu Lâm, bất đắc dĩ mới phải làm vậy."
Thủy Quỷ Tiêu chuẩn bị đi, Bạc Dã Cảnh Hành à một tiếng, tay phải khẽ nhích, bước đến trước mặt đại hòa thượng, mặt tràn đầy ý cười dừng lại. Sau đó không nói hai lời, trở tay tát một cú lật mặt đại hòa thượng. Một cái tát như trời giáng, nhanh như chớp _ tay nàng như tơ đao, không kẻ nào tránh thoát được.
Cả miệng đại hòa thượng bỗng chốc sưng vều lên, khóe miệng sắp hộc máu đến nơi. Giang Ẩn Thiên, Giang Thanh Lưu đều ngây ra như phỗng. Bạc Dã Cảnh Hành cười thân thiện, hai tay thi lễ, học điệu bộ nghiêm túc niệm phật của lão hòa thượng: "Phật tổ từ bi, đại sư thứ lỗi. Nếu Thiếu Lâm luật giới nghiêm minh quản giáo được tăng chúng môn hạ, chủ mẫu nhà ta cũng không đến mức buồn bực mà chết. Một cái tát của ta bây giờ, chính là đánh hộ đại chư phật, thỉnh đại sư đem về Thiếu Lâm tự, trình diện Phương trượng. Vốn là chủ mẫu nhà ta còn muốn bồi thêm mấy phát, nhưng nàng cả đời từ bi, cũng không khác Phật mấy, thôi không tính toán."
Nguyên Lượng đại sư môi sưng vều, trên mặt loáng thoáng vết năm ngón tay. Ông ta ở Thiếu Lâm tự địa vị được tôn sùng, người trên giang hồ ai không nhìn ông ta ba phần tôn kính? Tìm đâu ra một vị thánh tăng, bị người ta tát vêu cả mồm đây. Nhóm người Giang Thanh Lưu che mặt vuốt trán_ hình ảnh kia thật sự lung linh không dám nhìn.
Nguyên Lượng hòa thượng dù sao cũng là một đời đại đức cao tăng, không thể so đo với nữ nhân được. Ông ta chỉ đành thi lễ, trong bụng có nghĩ thế nào, mặt vẫn phải cười.
Bạc Dã Cảnh Hành cũng thi lễ, mang Thủy Quỷ Tiêu rời khỏi địa lao. Thủy Quỷ Tiêu vốn đầy bụng tức giận, giờ cũng không nói thêm gì: "Cốc chủ, người thiếu chút nữa vả bay bộ nhá của đại hòa thượng rồi."
Bạc Dã Cảnh Hành hừ lạnh: "Lão phu ngứa mắt nhất loại người đầy bụng nhân nghĩa, mồm vừa bảo ta không có chửi bậy, quay lưng đã chửi bậy. Mồm vừa bảo ta không phét lác, quay lưng đã phét lác. Ta nói cho người biết, so với Giang Ẩn Thiên và lão Nguyên Lượng này, lão phu chính là Khổng Mạnh thánh hiền."
"Còn có kiểu tự phong cho mình là Thánh hiền sao." Thủy Quỷ Tiêu mướt mồ hôi, Bạc Dã Cảnh Hành nói đã rồi, giờ nàng chẳng thèm quan tâm nữa: "Khổ Liên Tử đâu, mau đem thuốc cho lão phu! Con lừa già ngu ngục kia mặt dầy quá, lão phu đánh đau tay rồi.."