Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)
Chương 34 :
Ngày đăng: 11:00 18/04/20
Mấy ngày này Giang Thanh Lưu rất bận bịu. Một mặt, đương nhiên là vì khôi phục nội lực, mặt khác, liên quan khá nhiều đến Bạc Dã Cảnh Hành. Giang gia hiện tại vô cùng hi vọng có được một người thừa kế, nếu đứa bé này do Bạc Dã Cảnh Hành sinh, mà Bạc Dã Cảnh Hành lại vì sinh con mà bỏ mạng, đó sẽ là kết quả tốt nhất.
Mấy chuyện sầu ưu, hắn cũng chẳng nghĩ nhiều nữa, đối với Bạc Dã Cảnh Hành cũng luôn nhường nhịn, bao dung.
Còn việc có hối hận hay không, hắn vẫn chưa nghĩ đến. Trên đôi vai này, gánh rất nhiều trách nhiệm, chỉ không có ái tình.
Cuối tháng tám, công lực Giang Thanh Lưu đã khôi phục đến bốn phần. Bạc Dã Cảnh Hành lại rất ít quấn hắn, gần đây có vẻ nàng bớt động chân động tay hơn hẳn, nhưng miệng lại càng tham ăn. Buối tối dù đã thêm hai viên Yên chi hoàn vẫn bị đói phát khóc. Giang Thanh Lưu nghĩ nàng không sống được lâu nữa, cũng không cắt xén đồ ăn của nàng, đôi lúc bỏ thêm Yên chi hoàn đặt trong phòng nàng. Khổ Liên Tử thi thoảng sẽ mang thêm phấn hoa, mật hoa đến để nàng khỏi chết đói.
Gần đến đại hội võ lâm, Giang Thanh Lưu bận rộn vô cùng. Đây là thịnh hội ba năm một lần, mỗi đại môn phái đều hi vọng thật nhiều hậu sinh tiểu bối ở đây khai triển được tài năng. Trầm Bích sơn trang cũng không ngoại lệ. Tuy đệ tử mỗi gia tộc đều có trưởng lão chuyên phụ trách giám sát bồi dưỡng, nhưng bình thường Giang Thanh Lưu vẫn đích thân khảo sát. Giờ đại hội võ lâm đã ngay trước mắt, hắn cũng phải qua lại rất tất bật.
Mà đúng thời gian này, sơn trang lại nghênh đón vị khách không mời mà đến -Kim lão gia từ Kim gia Hà Nam. Lần trước Kim gia hủy hôn, làm Trầm Bích sơn trang suýt thì mất mặt với võ lâm đồng đạo. Lần này lão ta tới, Giang Ẩn Thiên tất nhiên không có sắc mặt gì tốt.
Kim lão gia cả mặt tươi cười, người ta nói Tay không không đánh mặt cười, Giang Ẩn Thiên đành phải mặc kệ lão sấn tới. Kim lão gia có nỗi khổ khó nói, làm một đại phú thương quan hệ rộng rãi, lão ta tất nhiên rất muốn có được mối hôn sự này.
Người trong võ lâm nhiều khi còn hữu dụng hơn cả quan phủ, toàn hạng người đầu đao dính máu, căn bản không ai dám đắc tội. Nhưng chuyện lần trước, thật sự là tính mạng nặng như danh lợi, lão ta chính là không thể lựa chọn mà. Qua vụ đó, danh tiết của Kim Nguyên Thu coi như hỏng bét, ngay hôm đón dâu hủy hôn, nhà cao cửa rộng ai chịu rước vào cửa?! Dù mấy tiểu hộ nguyện ý, nhưng trưởng nữ của Kim gia, lại còn xinh như thiên tiên, ai nỡ đem gả chứ?!
"Giang tộc trưởng!" Tại Tụ Hiền sảnh, Kim lão gia không dám ngồi, đứng phía dưới chắp tay hướng về Giang Ẩn Thiên: "Chuyện lần trước, Kim mỗ thật sự bất đắc dĩ." Lão ta bắt đầu kể lại chuyện Kim gia bị hạ độc, rồi bị bắt phải từ hôn các kiểu, nghe xong Giang Ẩn Thiên đầy bụng ngờ vực: "Lại có chuyện này sao!"
Kim lão gia một bụng đau khổ: "Trời cao minh giám! Nữ nhi như hoa như ngọc của Kim mỗ, bình thường yêu như chí bảo, lại gả được cho nhân trung long phượng như Giang minh chủ, Kim mỗ không mừng sao được?! Huống chi hủy hôn, danh tiết của tiểu nữ khó giữ, nếu không phải Kim mỗ bị kẻ xấu hiếp bức, việc gì phải nói không giữ lời, hại người hại mình chứ! Ta Đức Toàn thề với ngài, nếu có nửa câu nói điêu, sét đánh cho chết không tử tế!"
Giang Ẩn Thiên thoáng nghĩ, trong bụng cũng tin tưởng vài phần. Vì vậy thái độ cũng hòa hoãn hơn: "Kim gia và Giang gia coi như mấy đời giao hảo, Đức Toàn không cần phải làm vậy."
Kim lão gia vừa nhìn đã biết hôn sự của nữ nhi và Giang Thanh Lưu không chừng lại có cơ hội làm lại, bèn thừa dịp rèn sắt khi nóng: "Ngài không biết đây, tiểu nữ nhà ta cực kỳ ngưỡng mộ Thanh Lưu. Chuyện lần trước làm nó buồn phiền ủ ê, lúc nào cũng cau mày. Người làm cha như ta thật sự đau lòng vô cùng."
Giang Ẩn Thiên là dạng người gì, sao không hiểu ý tứ của lão ta chứ, nhưng chỉ trầm ngâm: "Lần trước vì chuyện xảy ra đột ngột, GIang gia đã nạp cho Thanh Lưu một phòng thiếp. Chỉ sợ ủy khuất Nguyên Thu."
Kim lão gia lại thi lễ: "Thúc thúc, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện quá bình thường. Ta cũng có một thê ba thiếu, chẳng phải hậu trách vẫn êm ấm, hòa thuận sao?! Con gái ta Nguyên Thu cũng là đứa hiền lành, ngoan ngoãn, nó có thể hiểu được."
Lão ta khôn như khỉ, sao lại không hiểu. Giang Thanh Lưu tuy nạp một phòng thiếp nhưng nữ tử này chỉ là một người chả biết Giang Thanh Lưu mang đâu về. Sao có thể đánh đồng với Kim Nguyên Thu?!
Kim lão gia đã sớm tính toán ngon nghẻ: "Thế thúc đừng lo, Nguyên Thu nhà ta xưa nay vẫn kính ngưỡng tài danh của Lý lão phu nhân, ta trở về sẽ cho người đón nàng qua đây, ở cùng Lý lão phu nhân vài ngày. Coi như học hỏi hiệp khí của võ lâm thế gia."
Vì vậy Kim Nguyên Thu này vẫn phải giữ lại. Bà và Kim Nguyên Thu nói chuyện đến trưa, đem ý tứ của mình thật thật giả giả tiết lộ. Kim Nguyên Thu là người như nào chứ, trong lòng tự nhiên cũng nắm chắc vài phần.
Nàng ta không nhắc lại chuyện rời đi nữa, an tâm ở lại Trầm Bích sơn trang. Đại gia ngoài miệng không nói, nhưng trong bụng cũng minh bạch _ đây chín phần mười là trang chủ phu nhân tương lai.
Hôm nay, Xuyên Hoa Điệp xuống trù phòng lấy vài món cho Bạc Dã Cảnh Hành_ gần đây nàng thích ăn đồ ngọt, món gì cũng ăn tuốt. Trù phòng đặc biệt theo phân phó của Thương Thiên Lương chế biến cho nàng một loại mật ong. Mỗi ngày nàng đều có thể uống một chén.
Xuyên Hoa Điệp vừa bưng chén bước ra đã đụng mặt nha hoàn bên người Kim Nguyên Thu, nha đầu kia giả vờ vô ý đụng tới. Lấy thân thủ của Xuyên Hoa Điệp, tránh nàng ta quá dễ dàng. Nhưng hắn không thèm tránh, đem cả chén mật ong vừa đun nóng tạt nha đầu kia từ trên xuống dưới. Kém chút nữa bỏng bong cả lớp da.
Vì thế, Kim Nguyên Thu bèn kéo nha đầu đến chỗ Thái phu nhân Chu thị đòi lý lẽ. Chu thị tất nhiên không muốn đắc tội nàng ta, nhưng bà cũng không muốn làm căng với Bạc Dã Cảnh Hành, chỉ đem Xuyên Hoa Điệp và Lan San Khách kêu lại, giáo huấn một phen.
Ngày hôm sau, Kim Nguyên Thu dẫn theo nha đầu chuẩn bị đến suối nước nóng sau núi tắm rửa. Đi qua trước sân viện "Cảnh thị", thấy "Cảnh thị" và hai nha đầu đang thu thập phấn hoa.
"Ai nha, sáng sớm đã có cả đám người hì hục như vậy, không biết còn tưởng có vị công chúa nào mang thai đâu." Nàng ta đứng trước cửa viện, cất giọng.
Xuyên Hoa Điệp và Lan San Khách chẳng mấy khi thấy cảnh đàn bà nổi máu ghen tuông, lúc này chỉ tiếc không có bình trà với đĩa hạt dưa ngồi xem trò vui. Kim Nguyên Thu giương mắt nhìn Xuyên Hoa Điệp: "Hôm qua ngươi làm bỏng nha đầu của ta đúng không? Đúng là đồ ngu xuẩn thô lậu, nếu không biết cẩn thận tử tế, làm sao mà hầu nổi Cảnh di nương mong manh nhà ngươi? Cảnh di nương đang mang thai, không có tinh thần giáo huấn hạ nhân, ta chính ra lại cam tâm tình nguyện giúp nàng ta quản giáo một phen."
Nàng ta ý bảo Xuyên Hoa Điệp lại gần: "Vừa lúc ta muốn tắm rửa, ngươi đem đồ dùng của ta xách ra sau núi."
Xuyên Hoa Điệp ngẩng đầu, Kim Nguyên Thu đang mặc xiêm hắn lụa là mỏng manh, da dẻ trắng nõn, nếu bỏ qua thói kiêu căng thì đúng là mỹ nhân mười trên mười. Hắn không lên tiếng, ngoan ngoãn tiến đến nhận lấy giỏ trúc từ tay nha đầu của Kim Nguyên Thu. Bỗng nhiên Lan San Khách phía sau cũng bước lại, thành thật tiếp lời: "Kim tiểu thư, nàng ý còn nhỏ chưa hiểu chuyện, hôm nay hay là để... nô tỳ hầu hạ tiểu thư tắm rửa đi."
Xuyên Hoa Điệp phẫn nộ trừng mắt lườm hắn, lập tức chắn ngang đẩy hắn ra sau: "Không, không, là ta làm bỏng thị nữ của Kim tiểu thư, tiểu thư giáo huấn ta mới đúng."
Lan San Khách trừng mắt nhìn Xuyên Hoa Điệp, ý tứ rất rõ ràng_ tiểu tử, ngươi biết bốn chữ Tôn sư trọng đạo viết thế nào không?
Xuyên Hoa Điệp không chút yếu thế _ ngài tuổi cao rồi, đừng tranh với ta chứ!
Nhìn trước mắt, Kim Nguyên Thu hừ lạnh: "Còn rất trọng tình trọng nghĩa cơ đấy, vậy cả hai ngươi đều theo đây đi."
Bạc Dã Cảnh Hành: ".."