Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)

Chương 38 :

Ngày đăng: 11:00 18/04/20


( Tớ đổi lại Ông nội là Gia Gia cho đỡ loạn mọi người nhé.)



Giang Thanh Lưu đột ngột đứng phắt dậy, cầm xiên chim nướng trên tay ném về phía Bạc Dã Cảnh Hành, suýt nữa thì đâm trúng mặt nàng: "Lão tặc, ngươi nói bậy bạ gì thế?"



Mặt hắn đùng đùng sát khí, mắt hằn hung quang, Bạc Dã Cảnh Hành chẳng chút ái ngại: "Được thôi, ngươi không tin, vậy ta không nói nữa. Có điều sự tình của Giang gia, bản thân ngươi là minh chủ, xét đến cùng rõ được bao nhiêu, tự trong lòng ngươi hiểu. Ha ha, nhãi ranh vẫn chỉ là nhãi ranh, chuyện của trưởng bối, không nói cho ngươi chính là vì tốt cho ngươi thôi."



Trong lòng Giang Thanh Lưu có một sự bực tức khó hiểu, muốn tiếp tục hỏi rõ, lại sợ lão tặc này nói bậy bạ lung tung. Bạc Dã Cảnh Hành lại thật sự không nói gì, nàng thêm củi vào đống lửa, ánh lửa hắt trên con ngươi như hai mồi lửa nhe nhóm.



Giang Thanh Lưu lại ngồi xuống, tự thuyết phục mình không nên bị những gì lão tặc này nói ra ảnh hưởng, nhưng xiên thịt chim trên tay lại nướng chỗ sống chỗ khét. Lại một trận trầm mặc, thịt chim nướng chín, mang một hương vị thơm ngọt khiến người ta chảy dãi. Giang Thanh Lưu hít sâu - chẳng lẽ hắn thật sự là nhãi ranh ba tuổi, không phân biệt nổi lời đối phương nói là thật hay giả sao?!



Hắn đột ngột mở miệng: "Vì sao thái gia gia lại muốn giết gia gia ta? Ngươi có chứng cớ gì?"



Bạc Dã Cảnh Hành duỗi người: "Giang Thiếu Tang cũng là một kỳ tài võ học, năm đó toàn bộ võ lâm truy sát lão phu, nhưng có kẻ nào thật sự thay mặt chính nghĩa giang hồ ư? Chẳng qua đều thèm muốn Ngũ Diệu thần công mà thôi! Có lẽ cả giang hồ này trừ hắn ra, chẳng ai dám thừa nhận điều đó. Xét điểm ấy, lão phu nên kính hắn là một hán tử."



Giang Thanh Lưu muốn nói, nhưng nhịn xuống không cắt lời. Bạc Dã Cảnh Hành chậm rãi nói tiếp: "Trận chiến cuối cùng, Thất Túc kiếm phái, Võ Đang, Thiếu Lâm, gần như tất cả danh môn chính phái trong giang hồ đều tham dự, Chẳng lẽ ngươi không thấy kỳ quái sao, lão phu một người, dù Ngũ Diệu thần công có xuất quỷ nhập thần ra sao, những đại hiệp tiểu hiệp đó cũng chẳng phải chỉ biết khoa chân múa tay, sao có thể bị thương tổn nặng nề như vậy? Còn nữa, bọn chúng phí sức như vậy bắt lão phu, sao không giết chết mà chỉ cầm tù trong địa lão?" Nàng không ngừng cười hăng hắc: "Chúng vẫn luôn nội đấu, tất cả đều muốn bắt sống lão phu, nhưng lại đều không muốn người kia bắt sống được lão phu. Vì Ngũ Diệu thần công, ai cũng hao tổn tâm cơ. Dưới tình thế đó, bọn chúng tự kiềm hãm lẫn nhau, ta việc gì phải giết chết Giang Thiếu Tang?"



Giang Thanh Lưu cảm thấy mình không nên nghe tiếp, lão tặc này quỷ kế đa đoan, một khi nghe vào sai lệch sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của mình. Nhưng hắn giống như một đứa trẻ tò mò, không khống chế được tâm tư: "Vì sao ngươi chắc chắn là Thái gia gia ta giết gia gia ta?"



Bạc Dã Cảnh Hành không chút ngắc ngứ: "Trong trận hỗn chiến, quả thực lão phu đã đánh một chưởng trúng Giang Thiếu Tang, nhưng một chưởng đó chắc chắn không thể ảnh hưởng tới tính mạng của Giang Thiếu Tang. Sau khi lão phu bị bắt, Giang Thiếu Tang giam nhưng không giết, lập ước định cùng lão phu, lão phu truyền cho hắn Ngũ Diệu thần công, hắn tra cho lão phu sự thật về Hàn Âm cốc bị diệt môn năm đó. Lão phu để bảo toàn tính mạng nên tạm thời đáp ứng."



Rốt cuộc Giang Thanh Lưu khó nhịn nổi: "Không có khả năng! Ngươi giết bao nhiêu võ lâm đồng đạo, gia gia ta lại cấu kết với ngươi sao?"



Bạc Dã Cảnh Hành híp mắt cười nhìn hắn: "Ngươi cũng cấu kết cùng lão phu đấy."



Giang Thanh Lưu ngậm miệng không nói nữa- Hắn quả thực cấu kết cùng Bạc Dã Cảnh Hành, tuy mục đích không tổn hại đến giang hồ võ lâm, nhưng sự thật không thể chối cãi.



Hắn hít một hơi thật sâu: "Coi như đó là thật, vậy tại sao ông ấy lại bị Thái gia gia ta giết chết? Chẳng lẽ vì Thái gia gia ta biết được chuyện đó, không thể dung tha cho chuyện sỉ nhục ông ấy gây nên?"


Hai người chầm chậm tiếp cận mặt đất, nơi này cách địa đạo Giang gia khá xa, Giang Thanh Lưu biết rõ chỉ có thể mạo hiểm leo lên. Từ sơn cốc bên kia leo lên, toàn bộ là núi hoang, núi non trùng điệp, chỉ sợ bọn họ sẽ lạc đường.



Trong bụi cây, Giang Thanh Lưu còn đang tính toán, bỗng dưng Bạc Dã Cảnh Hành phía sau tiện tay lượm ba phiến lá cây, phi vút lên! Phía trên vách núi có tiếng người hét lên rồi nhanh chóng dập tắt. Bạc Dã Cảnh Hành ám chỉ Giang Thanh Lưu lập tức đi.



Giang Thanh Lưu nhanh chóng leo lên phía trên, chỉ thấy trên con đường mòn nhỏ có ba xác đệ tử Thất Túc kiếm phái nằm ngổn ngang dưới đất. Bên cạnh còn có một nha đầu áo trắng, mặt đầy hoảng sợ đang cố che miệng.



Bạc Dã Cảnh Hành không chút hoang mang đi đến trước mặt nàng ta: "Nói với nàng, không cần lo lắng cho ta."



Nha đầu vẫn lấy tay che miệng, liên tục gật đầu, rồi lại nói: "Phu nhân nói nếu nhìn thấy ngài, nói cho ngài biết dọc đoạn đường này đều là người của Thất Túc kiếm phái, mong ngài lưu ý."



Nàng ta vừa dứt lời, Bạc Dã Cảnh Hành đã vung tay điểm một chưởng, ngay chính giữa cổ họng. Cả người nha đầu mềm oặt, ngã phịch trên đất.



Giang Thanh Lưu hừ lạnh: "Ngươi cũng biết thương hương tiếc ngọc cơ đấy, một đường đều có người của Thất Túc kiếm phái, phải đi kiểu gì đây?"



Bạc Dã Cảnh Hành cao giọng cười: "Chỉ là lũ kiến hôi, lão phu việc gì phải sợ? Ngươi nói xem, lão già Bách Lý Thiên Hùng kia do thám được thân phận của lão phu rồi, vì sao vẫn giấu mà không tung ra, đợi đến tận đại hội võ lâm? Lão phu rời chốn giang hồ lâu lắm rồi, lần này oanh oanh liệt liệt trở lại cũng hay!"



Gân xanh trên trán Giang Thanh Lưu thịch thịch nhảy: "Những người này cũng đều có vợ con, cha mẹ già! Ngươi không thể buông xuôi chuyện sư môn mình bị tàn sát, lại tàn sát vô số sư môn của người khác sao!"



Bạc Dã Cảnh Hành nghe như không nghe: "Chúng làm những chuyện như thế, sớm muộn cũng bị diệt môn. Lão phu chỉ thay người hành đạo thôi."



Giang Thanh Lưu mệt cùng nàng tranh cãi, thuận tay cầm theo một thanh kiếm, tiếp tục trèo lên. Hắn một thân võ tuyệt không phải hư danh, giờ có kiếm trong tay, như hổ thêm cánh.



Trèo một lát, hắn cực kì cẩn thận leo xuống, cõng Bạc Dã Cảnh Hành lẩn vào trong bụi rậm. Làm xong việc, hắn mệt bã cả người. Tranh thủ chút thời gian lấy lại sức lực.



Ước chừng ba bốn khắc sau, có kẻ phát hiện ra nơi này có điều khác lạ. Bách Lý Thiên Hùng giận dữ, lập tức đem người phi vội tới. Bọn chúng rất nhanh nhận ra phía trên núi có dấu vết người trèo lên, Bách Lý Thiên Hùng lệnh cho một bộ phận đệ tử đi theo đường vòng, phần còn lại leo lên mỏm đá lùng cho bằng được.



Đến khi đám người bỏ xa, Giang Thanh Lưu mới rời khỏi chỗ nấp, không nhiều lời, mang Bạc Dã Cảnh Hành phi như bay theo hướng đến mộ phần Giang gia.