Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)

Chương 40 :

Ngày đăng: 11:00 18/04/20


Bạc Dã Cảnh Hành bước lại khoác vai hắn, cười híp mắt như hồ ly: "Tiểu oa nhi, giờ ngươi có tính toán gì không?"



Giang Thanh Lưu hừ lạnh: "Ngươi dụ ta một đường đến đây, không phải đã thay ta tính toán hết rồi sao?"



Bạc Dã Cảnh Hành sờ sờ vai: "Tuy lão phu thuộc thế hệ gia gia ngươi, nhưng cũng rất dân chủ đấy. Tự ý định đoạt chuyện của tôn nhi, thế thì độc đoán quá ha?"



Giang Thanh Lưu thật sự tức mà chẳng biết phát đi đâu! Bạc Dã Cảnh Hành phẩy tay: "Nơi này không tiện lưu lại lâu, đi đã rồi nói."



Giang Thanh Lưu cũng hiểu nơi này nguy hiểm, lập tức dắt Bạc Dã Cảnh Hành rời khỏi tổ lăng, nhưng vừa xuống đến chân núi đã rơi vào vòng vây chặt. Giang Ẩn Thiên, Bách Lý Thiên Hùng, Quảng Thành Tử, phán quan cùng đám người Thục Trung đại hiệp vừa vặn dẫn người ập tới! Trong mắt Giang Ẩn Thiên ánh lên sự ngoan độc: "Giang Thanh Lưu, người thân là người thừa kế của Giang gia ta, Giang gia bồi dưỡng ngươi bao nhiêu năm, sao ngươi lại cùng dạng người như Bạc Dã Cảnh Hành câu kết làm bậy chứ?"



Giang Thanh Lưu cũng chẳng phải kẻ ngu, biết ông ta muốn thừa cơ đẩy mình vào chỗ chết. Dù gì đã biết được nguyên nhân cái chết của Giang Thiếu Tang, Giang Ẩn Thiên chắc chắn sẽ không buông tha cho hắn. Trong lòng hắn tuy giận dữ, nhưng vẫn bình tĩnh kêu một tiếng: "Thái gia gia."



Trong mắt Giang Ẩn Thiên có thứ gì đó xẹt qua, nhưng rất nhanh biến mất: "Nghiệt súc, ngươi đã làm ra những chuyện này, Giang gia không thể kệ ngươi thế được. Còn không mau theo ta về nhận phạt?"



Giang Thanh Lưu hiểu được,mọi chuyện đã không còn cách vãn hồi. Bao năm nay, Giang Ẩn Thiên tuy đối xử với hắn nghiêm khắc, xử sự cũng chuyên quyền độc đoán nhưng kỳ thực vẫn luôn hết sức thương yêu. Dù sao để nuôi dưỡng được một người thừa kế là vô cùng khó, suy nghĩ cho lợi ích của gia tộc, ông ta thật sự mong mỏi sau khi quy nơi chín suối chức vị tộc trưởng sẽ nhượng lại cho Giang Thanh Lưu.



Nhưng vấn đề là, tính cách của Giang Thanh Lưu ông ta đã quá hiểu rõ. Giang Ẩn Thiên thở dài, chuyện ông ta e ngại nhất cuối cùng vẫn xảy ra. Đâm lao thì phải theo lao, ông ta chỉ có thể mặc cho thế sự.



"A Di Đà Phật, Giang thí chủ, bần tăng tin tưởng ngài không phải kẻ ác, nếu sự việc có hiểu lầm, trước mắt xin cứ cùng chúng ta quay lại Trầm Bích sơn trang rồi từ từ giải thích. Lạc lối biết quay đầu, giờ chưa phải muộn, chớ để thân càng lún sâu." Nguyên Lượng đại sư mở miệng khuyên giải.



"Nguyên Lượng đại sư, ta thật sự có điểm bất đắc dĩ, không thể cùng các vị quay lại được." Giang Thanh Lưu trong tay vẫn cầm thanh Thanh Phong kiếm nhặt được, nếu như trước đấy đi theo Giang Ẩn Thiên hắn còn có đường lui, hiện tại đã hoàn toàn đoạn tuyệt sinh cơ. Mà đồng đội duy nhất bên cạnh hắn, chẳng còn ai khác ngoài con người đầy tiếng xấu Bạc Dã Cảnh Hành.



"Giang Thanh Lưu, nếu ngươi không khoanh tay chịu trói thì từ nay sẽ là kẻ địch của toàn bộ võ lâm!" Giọng Giang Ẩn Thiên lạnh lẽo, "Đã như vậy, Giang mỗ tại trước mặt chư vị võ lâm đồng đạo tuyên bố, từ giờ phút này, ngươi không còn là người của Giang gia nữa." Ông ta dứt lời, mọi người đầy hoang mang. Trước giờ Giang gia vô cùng coi trọng người thừa kế, cả võ lâm đều biết rõ chuyện ấy. Vốn dĩ tưởng rằng ông ta sẽ bằng mọi cách bảo vệ cho Giang Thanh Lưu.



Lúc trước khi Giang Thanh Lưu tẩu thoát, ông ta chỉ hạ lệnh truy lùng, mới hai ngày trôi qua đã trở mặt thành như vậy?



Phán quan trong đám người cũng khuyên nhủ: "Giang tộc trưởng bớt giận, theo ta thấy, chân tướng sự việc ra sao hôm nay xác định còn quá sớm. Không bằng nghe lý do của Giang minh chủ xem sao."



Giang Ẩn Thiên lạnh lùng đáp: "Còn lý do gì nữa sao? Giang gia ta mấy trăm năm thanh danh, không thể để hủy hoại trong tay nó."




Hắn hít sâu một hơi, xung quanh đều là bóng cây đổ ngược.



Truy binh càng ngày càng gần, Giang Thanh Lưu tuy khinh công là số một số hai, nhưng đám người Bách Lý Thiên Hùng, Nguyên Lượng các kiểu cũng không phải ngồi không. Huống hồ luận thể trạng, đối phương chiếm ưu thế hơn hắn nhiều. Trong lòng hắn vô cùng hoảng loạn, Bạc Dã Cảnh Hành lại quá bình tĩnh: "Tiểu oa nhi, đừng hoảng."



Giang Thanh Lưu không có sức đáp lại, xung quanh toàn cỏ dại cao cỡ nửa thân người, chạy thêm một đoạn, sắc mặt hắn tự nhiên ngưng trọng _ đám cỏ dại này, tất cả đều ánh một màu tím nhàn nhạt. Hắn nhíu mi: "Cỏ có độc sao?"



Bạc Dã Cảnh Hành rung đùi đắc ý: "Lão phu còn đang mang thai thúc thúc ngươi, tuy có thuốc giải cũng không dám dùng loại độc quá mạnh, nếu không.. Bọn hắn làm gì còn mạng nữa! Đi thôi."



Giang Thanh Lưu không đi, hắn đặt Bạc Dã Cảnh Hành xuống đất, mắt lạnh như băng lườm nàng, Bạc Dã Cảnh Hành vẫn không hiểu gì: "Sao thế?"



Giang Thanh Lưu một chữ còn chưa nói hết, đột ngột ngã thẳng quỵ xuống đất, sắc mặt thoáng tím tái. Bạc Dã Cảnh Hành vỗ trán: "Quên cho ngươi giải dược rồi!"



Cả vùng cỏ cao ngang nửa người chim bay không thấy cánh, Bạc Dã Cảnh Hành phát khổ rồi, trước tiên phải đạp Giang Thanh Lưu mấy cái đã: " Này này, gì mà minh chủ võ lâm, nghe oai phong lẫm liệt lắm cơ mà. Coi như quên đưa ngươi giải dược đi! Ngươi mới hít có một tí mà đã ngã lăn ra rồi à."



Giang Thanh Lưu hoàn toàn không có phản ứng, hắn kiệt sức chạy trối chết, lại mang theo Bạc Dã Cảnh Hành, không khỏi thở hồng hộc. Vừa vào cánh rừng này, hắn thở lấy thở để, xỉu đầu tiên là đúng quá rồi.



Đám người Giang Ẩn Thiên vừa tiến vào rừng rậm liền thấy điểm khác thường, vài người không vận nội công nữa, ngừng việc truy đuổi. Bách Lý Thiên Hùng không cam lòng, phái người vòng ra sau núi chặn đường ra. Nhưng lúc này rồi, mọi người đều không ôm nhiều hi vọng, có quá nhiều đường núi lòng vòng, lại không ai biết hai người kia đã trốn theo phương nào.



Trước đó đám người Khổ Liên Tử, Xuyên Hoa Điệp cũng đã bố trí sẵn một cái bẫy để chặn truy binh rồi. Bạc Dã Cảnh Hành đặt mông ngồi lên người Giang Thanh Lưu, lục lọi giải dược trên người cho hắn dùng, giờ này đành ngồi đợi hắn tỉnh.



Đám người Bách Lý Thiên Hùng đi vòng ra sau núi, quả nhiên không tìm được hai người Bạc Dã Cảnh Hành. Đến bước đường cùng, hai giáo phái đành cứ thế một đường thẳng tiến truy đuổi. Càng đuổi càng thấy kỳ quái, phía trước là đường cái, hỏi lần lượt người đi đường, không ai thấy một nam một nữ như vậy đi qua cả.



Đám người Bách Lý Thiên Hùng đều lâm vào bí tắc - đánh chết đám người này, họ cũng không nghĩ ra được hai người to sờ sờ kia còn chưa bước chân ra khỏi khu rừng rậm.



Bách Lý Thiên Hùng vốn có chút nghi ngờ, nhưng ngay sau đó bọn họ gặp phải cái bẫy - đó là một con suối nhỏ, nước chỉ đến ngang gối, nhưng trên đó lại bốc lên tầng tầng sương trắng! Bách Lý Thiên Hùng dùng kim bạc nhúng thử, quả nhiên là kịch độc!



Vậy nên chút nghi ngờ thoáng qua đã nháy mắt tan biến - Hẳn là hai người Bạc Dã Cảnh Hành đã lội qua con suối này, nếu không.. cần gì phải lưu lại bẫy độc để ngăn cản truy binh?