Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)

Chương 44 :

Ngày đăng: 11:00 18/04/20


Bạc Dã Cảnh Hành thở dài: "Công lực của hắn luôn tiến bộ thần tốc, ta biết sẽ không thể chống đỡ tiếp được. Ta phải tu luyện thêm các bộ khác trong tâm kinh nữa. Nếu sư phụ và các sư bá có thể gộp các bộ kinh lại cùng tu luyện, vậy hậu bối chúng ta cũng có thể. Nhưng chắc chắn còn điều gì ẩn khuất. Sư phụ không màng tới sự tình, ta dẫn ba sư đệ và Tố Tố cùng quản lý Hàn Âm cốc. Tuy sư phụ đã đem những bộ kinh khác giấu vô cùng kĩ, nhưng người lại vô cùng yêu chiều Tố Tố. Vậy nên ta muốn lấy được những bộ kinh khác, tuy có trắc trở nhưng cũng không phải không thể."



Giang Thanh Lưu vẫn còn ngờ ngợ: "Cái người Phạm Tố Tố kia có quan hệ gì với ngươi?"



"Khụ.." Bạc Dã Cảnh Hành ho khan, đảo mắt trái phải, " Tóm lại là, lão phu lấy được hết bốn bộ tâm kinh còn lại. Sau đó nghiên cứu kĩ càng, ta phát hiện Ngũ Diệu tâm kinh chính là lý giải của năm loại nguyên khí Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Mà trừ bộ tâm kinh thứ nhất ra, các bộ kinh còn lại, nếu muốn tu luyện đều cần dùng thuốc dẫn, để thân thể có thể thích ứng được với xung khắc của các loại nguyên khí."



Giang Thanh Lưu ngẩn ra, đột ngột ngoảnh mặt lại: "Ngươi đã hiểu rõ nguyên lí của Ngũ Diệu tâm kinh." Bạc Dã Cảnh Hành trở nên trầm mặc, Giang Thanh Lưu cười nhạt: "Ngươi ăn sống quả tim của ai?"



Bạc Dã Cảnh Hành không đáo, Giang Thanh Lưu cũng không truy vấn tiếp: "Có lẽ chuyện đó cũng chẳng quan trọng đâu, vì trong mắt người, tim người cũng chẳng khác tim heo, tim bò đâu!" Giọng hắn trở nên lạnh lẽo: "Kể tiếp đi."



Thanh âm của nàng vẫn như cũ, không nghe ra có chút cảm xúc nào: "Sau đó, ta vẫn tìm sư phụ hỏi lại." Giang Thanh Lưu ngẩn ra, Bạc Dã Cảnh Hành cười, một vẻ cô độc vô cùng: "Sau đó trong cơn nóng giận, người trục xuất ta khỏi Hàn Âm cốc. Lão nhân tuy tính tình cổ quái nhưng trước nay đối xử với huynh đệ chúng ta chưa từng tệ bạc, ta vẫn không hiểu được tại sao người lại nổi giận. Tuy người hạ lệnh đuổi ta khỏi Hàn Âm cốc, nhưng mấy năm nay người chưa từng màng tới sự vụ, mọi người đã sớm coi là là Cốc chủ mà nghe lệnh. Vậy nên dù người đã hạ lệnh, ta vẫn chưa từng rời đi."



Giang Thanh Lưu không ngắt lời nàng, nhưng trong lòng hắn đầy xem thường - Cũng chỉ là chó dữ cắn nhau. Tu luyện thứ tà công vô nhân tính như vậy, Hàn Âm cốc kẻ nào cũng đáng chết rục xương. Bạc Dã Cảnh Hành lại trầm tư ngẫm nghĩ, Trường Sinh hoàn đã ăn mòn quá nhiều trí nhớ của nàng, nàng phải rất cố gắng mới nhớ được: "Sau đó, ta bắt đầu điều tra những sư thúc, sư bá bị trục xuất kia đã đi đâu. Rồi ta tìm được trong hang Vô Tâm quật mà các vị trưởng bối bế quan luyện công có vô số thi thể nằm la liệt. Đều là do trọng thương, bị người mổ bụng moi tim mà chết. Mà những người này, tất cả đều là đệ tử của Hàn Âm cốc. Rất nhiều thi thể đã mục rã, ta không xác định được những sư thúc, sư bá đó có trong đống xác hay không."



Giang Thanh Lưu đã hiểu: "Ngươi nghi ngờ sư phụ ngươi moi tim ăn chính những sư huynh, sư đệ đồng môn của mình?"



Bạc Dã Cảnh Hành lắc đầu: "Ta không biết nữa, nhưng ta có một vị sư bá tay phải có sáu ngón, một cái xác trong đó có y hệt như vậy. Lúc ta đang dò xét thi thể, sư phụ đột nhiên xuất hiện giáng một kiếm xuống, suýt nữa chấm dứt tính mạng của ta."



Giang Thanh Lưu gật đầu: "Giết người diệt khẩu."



Bạc Dã Cảnh Hành bước tới bên cửa sổ, sắc trời đã tối đen, ánh trăng len lỏi giữa tầng mây. Có lẽ hiểu được hai người đang nói chính sự, Đan Vãn Thiền cũng không hề tiến vào quấy rầy. Bạc Dã Cảnh Hành lặng nhìn cảnh sắc tăm tối, hồi lâu nàng mới mở miệng: "Người không nói gì, chỉ từng chiêu ép sát. Công lực của sư phụ ở trên ta, nhưng người muốn giết ta vẫn không dễ. Ta vừa đánh vừa lui, lùi vào sâu trong hang Vô Tâm quật. Sau đó, lão bất tử kia đem Tố Tố chỉ hôn cho tam sư đệ Mộ Phàm Thu. Tam sư đệ vẫn luôn thầm ái mộ Tố Tố, lại biết Tố Tố vẫn luôn thích ta, tất nhiên đồng ý thông đồng với sư phụ."



Đêm lạnh như nước, tiếng thở dài của nàng ngân nhè nhẹ, vô lực mà kéo dài: "Ta chỉ còn cách rời khỏi Hàn Âm cốc. Cưỡng ép Tố Tố, bắt nàng làm con tin mới có thể yên ổn trốn ra. Tuy Tố Tố tính khí không tốt nhưng trong lòng vẫn rất yêu kính sư phụ. Sau khi rời khỏi Hàn Âm cốc, chúng ta mỗi người một ngả. Sau đó thử vài phương pháp, ta ngộ ra được phương pháp tu luyện cả năm bộ kinh trong Ngũ Diệu tâm kinh, vì vậy ta muốn trở lại cốc, có những chuyện xảy ra không thể vãn hồi, nhưng.. ít nhất.. sau này sư huynh, sư đệ không cần lại chỉ vì một bộ công pháp mà đồng môn tương tàn."



Giang Thanh Lưu có chút bất ngờ: "Theo tính cách của ngươi, không phải sẽ trở lại giết lão nhân kia và Mộ Phàm Thu gì đó, đoạt lại nữ nhân và quyền lực sao?"



Bạc Dã Cảnh Hành ho vội: " Sau khi ngộ ra được nguyên lí, ta đã giao thủ cùng vô số danh túc giang hồ, xác định đã thuần thục, ta liền trở lại Hàn Âm cốc. Ta vẫn nhớ rõ đó là ngày 10 tháng 8, trăng hôm đó vừa to vừa tròn. Ta rong ruổi nửa tháng đường quay lại cốc, toàn bộ Hàn Âm cốc như rơi vào tĩnh lặng. Thạch trận nhập cốc đã bị phá bỏ, ta càng tiến gần, mùi máu tanh càng nồng đượm. Chưa nhìn thấy xác, giày đã ướt đẫm máu."



Giang Thanh Lưu im lặng, ánh mắt nàng hướng ra ngoài khung cửa, vậy mà hắn lại hiểu được sự thê lương này. Giọng nàng vẫn bằng phẳng như cũ: "Ta từng bước tiến đến gần, hai bên là thi thể chất la liệt, có thứ máu vẫn còn nguyên độ ấm, bắn lên chân, vừa trơn vừa dính. Có kẻ bắt được chân ta, nói: Thiếu cốc chủ, xin người cứu mạng. Ta chỉ có thể chạy nhanh về phía trước, ta biết hung thủ có thể vẫn chưa đi xa. Nhưng hai bên lối ra của Hàn Âm cốc đều là núi non rừng rậm, gần như không thể tìm được dấu vết. Ta tìm khắp núi rất lâu, cuối cùng vẫn chẳng kiếm được gì cả. Ta chỉ biết rằng, hung thủ chắc chắn không chỉ có một người, mà chắc chắn đều là cao thủ công lực thâm hậu!"



Giang Thanh Lưu cũng nhíu mi: "Ngươi đã kiểm tra kĩ những thi thể đó chưa? Vết thương do loại vũ khí nào gây ra? Không phải vẫn có người còn sống sao?"
Tối ngủ nàng cũng càng dính người, trong phòng cửa sổ không đóng, sợ nàng bị nhiễm khí lạnh nên Giang Thanh Lưu phải mua loại than đắt tiền nhất, Ngô Thị cũng đun nước ấm không biết bao nhiêu lần.



Nhưng nàng vẫn nhắm mắt chui vào ngực Giang Thanh Lưu ngủ, hắn chỉ biết dở khóc dở cười, đành phải chiều theo. Bụng nàng đã bắt đầu lộ rõ, ngay cả lúc ngủ Giang Thanh Lưu cũng cẩn thận, sợ đè nặng nàng.



Đầu tháng mười hai, Bạc Dã Cảnh Hành đã mang thai được sáu tháng, Giang Thanh Lưu lại phải đi xa một chuyến. Lúc hắn đi, Bạc Dã Cảnh Hành ngồi bên giường: "Tiểu oa nhi Giang gia, lão phu mang thai thúc thúc ngươi, thân thể bất tiện nên không tiễn xa được. Ngươi cẩn thận một chút, đi sớm về sớm."



Giang Thanh Lưu lười quản nàng nói, lúc sắp đi nhìn bộ dáng nàng yếu ớt, bỗng hắn không nhịn được nói một câu: "Ngươi.. tự chăm sóc bản thân."



Bạc Dã Cảnh Hành vuốt ve bụng: "Tiểu oa nhi yên tâm, lão phu biết rồi."



Giang Thanh Lưu bước đi mấy bước, bỗng nhiên quay lại, khe khẽ vuốt ve phần bụng đã nhô lên của nàng. Đứa bé trong bụng như có tri giác, giật giật nhè nhẹ. Tim hắn giống như cũng giật theo, hắn bước vội rời đi, bên ngoài căn nhà đất sương giăng che ngói, rừng tùng phủ tuyết. Giang gia mà hắn hao tốn bao nhiêu tâm huyết đã xa rời, giờ này gánh vác trên vai, chỉ có hai mẫu tử này thôi.



Lần đầu tiên hắn có ý thức về trách nhiệm làm phụ thân.



Giang Thanh Lưu băng qua mười dặm đường, tìm được điểm liên lạc của Ly Hận Thiên. Đó là một lầu hí kịch, Cao Tiểu Hạc đã chờ sẵn trong phòng riêng. Thấy hắn ta tự mình đến, Giang Thanh Lưu có chút ngạc nhiên: "Giao dịch gì khiến tôn giá phải tự mình ra mặt vậy?"



Cao Tiểu Hạc một thân y phục màu chàm, trang phục gọn ghẽ. Bên cạnh còn có ba người bịt mặt, ăn mặc tương tự, vừa nhìn đã biết là những tay sát thủ hàng đầu của Ly Hận Thiên. Thấy Giang Thanh Lưu tiến lại, y vẫy tay ra hiệu cho chưởng quầy, chưởng quầy biết ý đóng cửa, đứng trông bên ngoài.



Giang Thanh Lưu biết chuyện lần này không nhỏ, ngồi xuống bên bàn. Lúc này Cao Tiểu Hạc mới mở miệng: "Chiến sự trước mắt đang căng thẳng, người Hồ có dấu hiệu sắp thất bại, nửa tháng trước, người Hồ phái sứ giả nghị hòa."Giang Thanh Lưu hơi giật mình, giờ hắn không còn ở Giang gia, những tin tức này hoàn toàn không hay biết. Nhưng tổng quan chiến sự hắn vẫn hiểu: "Người Hồ còn chưa rời khỏi Trung Nguyên, đất bị chiếm chưa giành lại, sao có thể nghị hòa chứ?"



Cao Tiểu Hạc đáp: "Triều đình chủ trương hòa giải, hai quân giằng co bất phân thắng bãi, Tô lão tướng quân vẫn đang chiến đấu ngày đêm ở biên quan. Ngụy Tương sợ sứ giả người Hồ vào triều, lợi dụng chư thần trong triều tạo ra tranh chấp, hiện tại quan Giám quân và Vận lương lại đều thuộc phái chủ hòa. Nếu lỡ ảnh hưởng đến cung ứng lương thảo, sẽ gây nguy hiểm đến Tô lão tướng quân, hậu quả khó mà lường được."



Lúc này Giang Thanh Lưu mới hiểu được tính nghiêm trọng của sự tình, lập tức hỏi: "Khi nào khởi hành?"



Cao Tiểu Hạc đứng dậy: "Việc này không thể chậm rễ, lập tức lên đường."



Lần này Hồ sứ giả vào kinh, không hề lộ liễu mà ẩn mình vào một đoàn thương nhân, giả làm thương lữ qua đường. Phái chủ hòa trong triều đình cũng âm thầm phái người tiếp ứng. Những tên cao thủ trong bóng tối này là khó đối phó nhất, khó trách Cao Tiểu Hạc không dám coi thường, tự mình dẫn người hành động. Năm người năm ngựa chạy suốt đêm đến quan ải, khí trời mỗi lúc một lạnh giá, bốn người Cao Tiểu Hạc vẫn vừa cười vừa nói, Giang Thanh Lưu trong lòng lại có một nỗi bất an.



Ban đêm, không có khách điếm để nghỉ chân, mọi người tá túc tại một nhà nông dân. Nhà dân thường không có nhiều phòng ốc, mấy người đành phải chen chúc nhau nằm ở phòng khách, tạm thời tránh gió tuyết. Giang Thanh Lưu và Cao Tiểu Hạc lưng dựa lưng, ôm kiếm ngồi nhắm mắt. Đến hừng đông, Cao Tiểu Hạc vô thức lệch người, tựa đầu trên vai Giang Thanh Lưu.