Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)

Chương 51 :

Ngày đăng: 11:00 18/04/20


Trong một y quán, Bạc Dã Cảnh Hành, Khổ Liên Tử, đám người Lan San Khách đang ngồi vây trước bàn, trên bàn đặt một bọc vải nho nhỏ, trong bọc vải có một đứa bé còn chưa biết lẫy.



Khổ Liên Tử khuyên nhủ Bạc Dã Cảnh Hành: "Cốc chủ đừng do dự nữa, chỉ cần nhắm mắt cắn xuống là xong. Thương Thiên Lương bảo vị ngon lắm đấy."



Bạc Dã Cảnh hành nuốt nước miếng: "Sống nguyên thế này sao ăn được. Ngươi bóp chết nó đi rồi lão phu ăn."



Khổ Liên Tử bế đứa bé lên, cắn răng vươn tay, nhìn chằm chằm một hồi, cuối cùng đẩy cho Lan San Khách: "Ngươi giết người như ngóe, này, bóp chết đi."



Lan San Khách đẩy vội: "Ta chỉ là một hái hoa tặc, từ bé đến giờ vẫn luôn thương hoa tiếc ngọc, giết được mấy người đâu! Ông tự đi mà làm!"



Khổ Liên Tử lại đẩy cho Thủy Quỷ Tiêu: "Ngươi làm đi!"



Thủy Quỷ Tiêu lại càng chối bay chối biến: "Sư phụ... ta không xuống tay được! Bằng không người hạ độc chết nó đi!"



"Hạ độc chết thì sao mà Cốc chủ ăn được nữa! " Khổ Liên Tử phát bực, cuối cùng mọi người đều nhất trí - cho chết đuối đi! Nhưng mà ai dìm bây giờ?



Cứ thế nghĩ ra cả trăm kiểu giết chết, bỗng nhiên đứa bé ngoác miệng, khóc toáng lên. Cả đám nhất thời cuống tay cuống chân, cuối cùng Bạc Dã Cảnh Hành không chịu nổi, bế nó lên.



Vừa được ôm vào ngực Bạc Dã Cảnh Hành, tiếng khóc của nó lập tức nhỏ dần. Thủy Quỷ Tiêu tò mò: "Có phải nó đói bụng không?"



Khổ Liên Tử hỏi: "Muốn tiểu?"



Bạc Dã Cảnh Hành biết đâu được, cứ như vậy ôm ôm nửa ngày, cuối cùng vẫn là Xuyên Hoa Điệp đề nghị: "Hay là trước mắt đem nó về chỗ Giang Thanh Lưu? Để hắn...nuôi...cho béo tròn rồi hẵng ăn?!"



Bạc Dã Cảnh Hành trừng mắt - còn có kiểu vỗ béo rồi mới ăn sao, có phải chăn heo đâu chứ?!



Cuối cùng cả đám lâm vào bế tắc, lại đem đi trả về.



Giang Thanh Lưu tức điên người tìm khắp nơi, đến lúc chuẩn bị đi phát Minh chủ lệnh, bỗng dưng đứa bé lại bị trả về trước cửa Trầm Bích sơn trang! Ôm Giang Mai Hồn đang khóc khản cả giọng, hắn cũng không thể hiểu nổi suy nghĩ của lão tặc này nữa, chẳng lẽ chỉ là... nhớ đứa bé, ôm về nựng nựng thôi sao?!



Bạc Dã Cảnh Hành cũng thật sự quẫn trí, ăn là nhất định phải ăn rồi. Nếu không mình mười tháng mang thai, trốn đông trốn tây, cuối cùng lại bằng công cốc. Khổ Liên Tử hiến kế: "Chúng ta có thể tìm một đầu bếp, để hắn ta nấu nướng xong xuôi rồi bưng lên cho Cốc chủ ăn."



Bạc Dã Cảnh Hành chống cằm ngẫm nghĩ: "Hợp lý."



Lan San Khách có chút lo ngại: "Nhưng kế dương đông kích tây lần trước đã dùng rồi, lần này có lẽ phải thay đổi chiến thuật."



Bạc Dã Cảnh Hành phẩy tay, phân phó Khổ Liên Tử: "Lan San Khách có dáng người tương tự Giang Thanh Lưu, ta còn có vài món quần áo cũ của hắn.."



Khổ Liên Tử hiểu ý, lập tức lấy đồ nghề dịch dung ra, đem Lan San Khách tô vẽ một hồi.



Chiều tối, Lan San Khách dịch dung thành Giang Thanh Lưu, lẻn vào Trầm Bích Sơn trang, mang Giang Mai Hồn trở về. Xuyên Hoa Điệp tìm một tay đầu bếp danh tiếng đến. Gia vị đã đủ, thành phần chính cũng đã có. Tay đầu bếp kia đã quen nấu những món ăn kỳ quái, nghe yêu cầu của khách lần này cũng không hề giật mình.



Hắn đón lấy Giang Mai Hồn từ tay Lan San Khách, pha một chậu nước muối loãng, cởi tã bọc trên người Giang Mai Hồn ra, chuẩn bị nhúng vào nước muối rửa sạch.



"Nguyên liệu nấu hôm nay quả nhiên đặc biệt, nhưng mà các ngươi tìm đúng người rồi đấy. Đứa con của Yên Chi nữ sinh ra là tuyệt thế trân phẩm. Nếu để kẻ khác đến nấu thì đúng là phí của trời!" Tay đầu bếp luôn tay nhưng mồm không quên khoe khoang.



Giang Mai Hồn đang ngủ say, lúc này bị người khác bắt cởi tã bọc ra, nhất thời oa oa khóc toáng. Đám người Khổ Liên Tử, Lan San Khách đứng xung quanh cũng gọi là từng trải sóng gió, lúc này lại đồng loạt im lặng.



Bạc Dã Cảnh Hành đan hai tay, nhìn hắn ta bóp miệng đứa bé, sắp dội nước muối vào.



"Bỏ đi." Nàng thở dài một hơi, "Lan San Khách, đem nó về Trầm Bích sơn trang."



Không khí xung quanh có chút quái dị, như thể vô cùng thất vọng, nhưng cũng như thể vừa trút được gánh nặng.



Lan San Khách mặc kệ tay đầu bếp vẫn đang ngơ ngác, đem đứa bé ôm lại trong ngực, lóng ngóng lấy y phục bọc lại cho nó. Giang Mai Hồn đã khóc đỏ cả mặt, Lan San Khách nhìn thấy sợ không ổn, lại hỏi Bạc Dã Cảnh Hành: "Có nên cho nó ăn cái gì không?"



Bạc Dã Cảnh Hành nhận lấy Giang Mai Hồn từ tay y, mọi người đều chưa từng bế trẻ con bao giờ, nàng cứ kệ ôm đại.



Kể cũng thấy lạ, Giang Mai Hồn ôm vào ngực nàng liền ngoan hơn rất nhiều. Dù vẫn khóc ê a, nhưng không gào khản giọng như trước nữa.



Bạc Dã Cảnh Hành nhè nhẹ vỗ nó, nó nhắm mắt rúc vào ngực Bạc Dã Cảnh Hành, nàng tự dưng tức tức: "Tiểu tử thối, rúc gì mà rúc, muốn bú sữa chắc! "



Cả đám im phăng phắc, cuối cùng Xuyên Hoa Điệp líu ríu: "Cốc chủ.. có lẽ nó.. muốn bú sữa thật đó..."
Giang Thanh Lưu đi giữa đoàn người ca múa linh đình, thỉnh thoảng có mấy nữ tử xiêm áo thướt tha sượt qua người, hương thơm vất vưởng. Những mỹ nhân kiều diễm đôi lúc chạm phải ánh mắt Giang Thanh Lưu, các nàng có người mang hoa đăng, có người mang mặt nạ, có người lớn gan nhìn lại hắn, rồi che mặt cười e thẹn.



Tề Đại chú ý ánh nhìn của Giang Thanh Lưu, hắn ta cũng tương đối hiểu suy nghĩ của nam nhân: "Nếu như Trang chủ cần, có thể bảo thuộc hạ an bài."



Giang Thanh Lưu nghe hắn nói liền rời mắt: "Sớm mai gió nổi hoa bay hết, đêm tiếc hồng phai thắp nến xem*. Chỉ là thương hương tiếc ngọc nên nhìn nhiều một chút, đâu phải suy nghĩ lệch lạc như ngươi tưởng."



( Tiếc hoa Mẫu Đơn - Bạch Cư Dị)



Tề Đại không biểu tình gì: "Thuộc hạ chẳng qua chỉ cảm thấy, Trang chủ đang tuổi tráng niên, dù nên khắc chế chuyện nữ nhi tình trường, nhưng cũng không nhất thiết phải kiêng kị. Tránh cho..."



Hắn chưa nói hết, Giang Thanh Lưu đã nở nụ cười: "Tránh cho tình xưa khó dứt sao? Tề Đại, ngoại trừ Vãn Thiền, ta không có tình xưa với bất kỳ nữ nhân nào khác."



Tề Đại không nhắc đến nữa, phố xá ồn ào, các loại hương vị hỗn tạp, giống như sự náo nhiệt đã hòa vào không khí.



Tản bộ lững thững, xa xa bỗng vang đến những tiếng hò hét. Rất nhiều người nhao nhao chạy đến, làm Giang Thanh Lưu thấy hơi tò mò: "Chuyện gì vậy?"



Tề Đại kéo một người ven đường hỏi thăm, đối phương đáp qua loa, chân không ngừng bước: "Phía trước có người ném vàng đó!"



Đến cả Thôi Tuyết cũng ngẩn người: "Người nào mạnh tay vậy chứ?"



Phía trước lầu các xen kẽ, dưới ánh sáng đèn đường, chỉ thấy một thỏi vàng sáng lóa như tinh quang rơi xuống. Cả đám người dưới lầu hò hét, đua nhau tranh đoạt. Giang Thanh Lưu nhíu mi, đang định mở miệng, bỗng nghe thấy một giọng cười sang sảng: "Chính trì ngọc lặc xung hồng vũ, hựu hiệp kim hoàn tứ thúy y*. Nói hay lắm, có thưởng."



(Xưa có Hàn Yên được vua sủng ái, trong nhà lấy vàng làm đạn chọi chim. Mấy ông thi nhân từ điển tích ấy chém ra 1 đám câu thơ, ẩn dụ nhiều quá tớ hong dám dịch bừa.)



Một trận cười vui oanh oanh yến yến, Giang Thanh Lưu nhíu chặt mi, đám đông có mấy người nhích lên vài bước, chỉ thấy hé ra trên gác cao Hồng lâu, có một người đang tựa lan can mà đứng. Tóc đen gió lay, hồng y điểm vàng, tay áo bay bay, khoa trương giống như ai kia.



Xung quanh người nọ có rất nhiều thị nữ hầu hạ, nàng nào cũng móng tay đỏ chót, dáng vẻ xà yêu, xinh tươi mơn mởn. Dẫu vậy, đứng cạnh nàng cũng chỉ như lá xanh làm nền cho hoa đỏ.



Ánh đèn hắt màu dải lụa sặc sỡ, trong màn lụa như sương khói, nàng lại tiếp tục vốc lên một nắm vàng thỏi, rải xuống đám người bên dưới. Vàng thỏi lấp lánh, tựa như những vì tinh tú trên bầu trời sa xuống.



Đám người lập tức chen chúc xô đẩy, đôi lúc vang lên tiếng chửi bới cãi cọ. Giang Thanh Lưu bước nhanh lên lầu, chỉ thấy trước ban công lầu hai, hương rượu thơm ngào ngạt ập đến. Bạc Dã Cảnh Hành hồng y như lửa, trên mặt bàn cạnh nàng đặt ba chiếc rương ngọc đầy ụ, tách riêng vàng lá, vàng thỏi, vàng đúc hạt bí.



Ở bên cạnh nàng, ngoài đám thị nữ thướt tha, còn có một nam nhân mặc áo màu chàm.



Nam nhân đó tuổi chừng không quá bốn mươi, tay trái lúc này đang ôm ấp một giai nhân áo hồng, ánh mắt thi thoảng lại đảo sang ba rương vàng lóng lánh. Bạc Dã Cảnh Hành một tay bưng bầu rượu, tay kia lại vốc một nắm đầy vàng rải xuống. Nàng còn quay sang gọi: "Đinh huynh, lại nào lại nào."



Nam nhân nghe vậy, cũng vốc một nắm vàng thỏi, có vẻ thử ước lượng một phen, rồi do dự giây lát nhưng cuối cùng vẫn vung xuống.



Đám người bên dưới lại tiếp tục tranh giành, Giang Thanh Lưu bỗng chợt thấy rõ mặt nam nhân này, bất ngờ rằng, gã chính là tên Đinh quản sự mang lệnh bài Âm Dương đạo mà hắn một mực điều tra.



Bạc Dã Cảnh Hành ở cùng một chỗ với gã, là vô tình hay cố ý?



Hắn do dự, không biết có nên vờ như không quen biết không, Bạc Dã Cảnh Hành bên kia đã kéo hắn qua: "Vị huynh đài này nhìn quen mắt ghê. Đến đến, gặp nhau đêm hoa nguyệt chính là có duyên, qua đây cùng uống một chén đi."



Giang Thanh Lưu anh tuấn tiêu sái, hắn tiến lại, một đám oanh oanh yến yến tức thì vây quanh, tới tấp thay hắn rót rượu. Hắn còn đang đau đầu nghĩ cách đối phó, Bạc Dã Cảnh Hành lại quay qua gã Đinh quản sự kia, nàng lớn giọng phân phó: "Tiểu nhị, không thấy ta lại có thêm bằng hữu mới sao? Mau đem thêm rượu lên!"



Nghe giọng nàng như vậy, chưởng quỹ đâu dám đắc tội, lập tức sai người dọn đồ cẩn thận. Gã Đinh quản sự nhìn thoáng qua Giang Thanh Lưu, rồi lại chuyển ánh mắt sang Bạc Dã Cảnh Hành. Chỉ thấy nàng lại tựa người lên lan can, vốc vàng rải xuống.



Đinh quản sự vô cùng xót xa_ đó đều là vàng ròng, vàng ròng đó được không!!! Nhưng Bạc Dã Cảnh Hành vẫn mải mê: "Tranh đi! Cướp đi! Kẻ nào bồi ta chơi đến lúc trời sáng, ta sẽ có thưởng, thưởng hậu!"



Phía dưới một tràng hoan hô, xen giữa vài tiếng chửi thề tức tối. Bạc Dã Cảnh Hành chẳng quan tâm, nàng phẩy phẩy tay, nâng chén uống chút rượu rồi bắt chuyện cùng Đinh quản sự và Giang Thanh Lưu: "Hai vị huynh đài, các người nhìn xem, đêm nay quả thực là hoa hảo nguyệt viên."



Đinh quản sự gật gù, lại kéo nàng từ ban công quay lại bàn rượu: "Hiền đệ đừng chỉ biết mỗi phong nguyệt, phải qua đây cạn một chén."



Giang Thanh Lưu nhìn tay gã nắm lấy tay Bạc Dã Cảnh Hành, bỗng cảm thấy vô cùng chướng mắt. Nhưng chẳng biết nói gì cho phải. Đinh quản sự cũng chẳng hề để tâm hắn, chỉ chăm chăm nói chuyện với Bạc Dã Cảnh Hành: "Kinh đô này vàng thau lẫn lộn, hiền đệ mới đến, quả thực chưa rõ đạo lý tiêu tiền không thể lộ rồi."



Bạc Dã Cảnh Hành chỉ cười cười: "Chút vàng bạc này, với ta mà nói, chẳng qua chỉ như muỗi nhép. Có gì đâu phải tiếc?"



Con ngươi Đinh quản sự khẽ đảo: "Quen biết đã hơn tháng, vẫn chưa biết nhà hiền đệ làm nghề gì?"



Bạc Dã Cảnh Hành một tay khoác vai hắn, cười khom cả lưng: "Đại ca đừng hỏi nữa, lại, cạn chén tiếp thôi."