Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)

Chương 54 :

Ngày đăng: 11:00 18/04/20


Giang Thanh Lưu biết rõ có điểm khác thường nhưng vẫn lệnh người giám sát kỹ động tĩnh. Xe ngựa rẽ vào một khách quán, sau đó không rời đi nữa. Hắn biết mình không nên quan tâm lão tặc này còn sống hay đã chết, nhưng trong lòng lại lo lắng nhỡ nàng không thể kiềm chế, ngọc thạch câu phần cùng Âm Dương đạo. Chưa kể thân thể suy yếu của nàng hiện tại, chỉ bằng nơi này là sào huyệt của Âm Dương đạo, một khi động thủ, nàng có thể chiếm được lợi thế sao?



Nhưng khi hắn xông vào, nhận ra Bạc Dã Cảnh Hành vẫn xiêm y chỉnh tề, trên mặt vờ như kinh hãi, dáng vẻ lại chẳng giống đang bị hiếp đáp tẹo nào. Hắn lập tức hối hận. Nhưng hối hận thì cũng chẳng thể thay đổi, làm đã làm rồi.



Giang Thanh Lưu nhìn sang Bạc Dã Cảnh Hành, lưỡi đao kề sát khiến cần cổ nàng nhìn mong manh vô cùng.



"Á, Giang huynh! Ngươi cũng là người của Âm Dương đạo sao?" Bạc Dã Cảnh Hành chớp mắt đã có lựa chọn, dù sao Giang Thanh Lưu đã bại lộ, nàng cứ đơn giản giả ngu thôi.



Giang Thanh Lưu dĩ nhiên cũng nhận ra ý đồ của lão tặc này, có bao giờ nàng ta nghĩ tới hắn đâu. Hắn xông đến nơi này làm gì chứ? Nghĩ cũng nghĩ không thông, dù lão tặc này có chôn xác ở đây, đối với mình không những chẳng hại mà còn trăm lợi.



Sao cứ phải cố chấp xông đến?



Mà lúc này lưỡi đao kề ngay sát cổ, lão tặc kia vẫn giữ nguyên dáng vẻ không thèm đếm xỉa, khoanh tay đứng nhìn. Hắn nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đành quyết đâm lao theo lao. Không chút do dự, trực tiếp tung chưởng về phía Tôn giả đứng sau người Bạc Dã Cảnh Hành.



Đâu ngờ, Tôn giả không chút cuống tay đẩy Bạc Dã Cảnh Hành ra trước đỡ đòn! Mắt thấy một chưởng sắp đánh trúng Bạc Dã Cảnh Hành, Giang Thanh Lưu cảm thấy tim như thót lại, hắn biết đây không phải lúc để mềm lòng, nếu không dồn toàn bộ lực vào một chưởng này, sẽ khó mà hạ được Tôn giả.



Tôn giả hừ một tiếng, kéo Bạc Dã Cảnh Hành theo tránh được đòn của Giang Thanh Lưu, y trầm giọng ra lệnh: "Bắt lại."



Nói xong, y động thủ phong bế một loạt đại huyệt của Bạc Dã Cảnh Hành.



Nơi này là sào huyệt của Âm Dương đạo, há có thể coi thường?



Tôn giả vừa ra lệnh, xung quanh nổi lên một làn gió mạnh, thoáng cái vô số bóng đen tuôn ra như kiến. Giang Thanh Lưu và Tề Đại kề lưng sát lưng, dù có công phu trác tuyệt cũng khó mà chống cự được lâu, thân mình còn lo chưa nổi.



"Dừng lại đi!" Thanh âm Tôn giả lạnh lẽo như băng giá, lưỡi đao đang kề trên cổ Bạc Dã Cảnh Hành của y xích lại một phân, chớp mắt máu tươi nhuộm đỏ lưỡi đao: "Giang minh chủ, buông vũ khí xuống, bằng không đầu của người này lập tức rơi xuống đất."



Động tác của Giang Thanh Lưu ngừng lại, cao thủ bao vây xung quanh đánh văng kiếm trong tay hắn. Phía ngoài lại truyền tới âm thanh huyên náo, Tôn giả không để chậm trễ, lập tức hạ lệnh: "Đem bọn chúng trói lại, rút lui."



Giang Thanh Lưu và Tề Đại bị trói lại như bánh chưng, sau đó cùng với Bạc Dã Cảnh Hành bị mang khỏi địa cung.


Bạc Dã Cảnh Hành đưa hắn tới rìa tường rồi quay lại đi về phía Tề Đại. Mực nước cao không đến ngực nàng, đôi lúc có vài con chuột cống lội qua. Nàng dùng sức kéo đứt xích sắt trên người Tề Đại, Tề Đại không hề được đãi ngộ tốt như Giang Thanh Lưu, rơi ùm xuống nước, suýt nữa được ngụm nước bể.



Hai người cùng quay lại chỗ Giang Thanh Lưu, mắt thấy đã sắp rời khỏi thủy lao, đột nhiên phía sau truyền đến một thanh âm: "Ngươi thực sự là Bạc Dã Cảnh Hành sao?"



Bạc Dã Cảnh Hành quay đầu, chỉ thấy phía sâu cùng bên trong thủy lao có người đang cất tiếng. Người này nàng đã từng tra hỏi qua, nhưng y chưa từng mở miệng.



Nghe thanh âm đó, nàng lập tức khinh công vụt qua, chớp mắt đã dừng tại trước mặt y: "Ngươi biết gì sao?"



Người này không rõ đã bị giam tại thủy lao bao nhiêu lâu, ngay cả xương khớp cũng trở nên biến dạng, da thịt hư trầy thối rữa. Lúc này y luôn miệng lẩm nhẩm những lời không ai nghe rõ. Khi trước y không mở miệng, Bạc Dã Cảnh Hành còn nghĩ y không còn sức lực để lên tiếng.



Lúc này y yếu ớt cất tiếng: "Trước đây từng có một nữ nhân bị giam ở nơi này, nàng nói nàng là Phạm Tố Tố."



Bạc Dã Cảnh Hành vươn tay đặt trên ngực y, truyền cho y một đạo chân khí: "Hiện tại nàng đang ở đâu?"



Người ý lắc đầu, ý bảo nàng buông tay: "Ta không muốn có lại tri giác. Nàng chỉ bị giam ở nơi này một khoảng thời gian rất ngắn, bọn chúng đã thả nàng rời đi. Nghe nói.. nàng đồng ý gả cho Âm Dương đạo đạo chủ. Nhưng đó đã là... chuyện từ rất lâu trước."



Bạc Dã Cảnh Hành im lặng đứng trước mặt y hồi lâu, người kia nhận được một đạo chân khí từ nàng, cả người như bắt đầu sống lại. Y hít một hơi sâu: "Nơi này cách tổng bộ Âm Dương đạo còn rất xa, nếu ngươi muốn tìm nàng... phải đi tiếp về hướng Bắc, xuyên qua địa cung, vượt Thượng Vân đài. Trên đài có một Lâm Tiên các, nơi đó mới là... Âm Dương đạo."



Bạc Dã Cảnh Hành một mực nhìn vào con ngươi của y, con ngươi đó rất sợ ánh sáng, bởi lẽ người nọ đã bị giam giữ ở nơi tăm tối này quá lâu.



Khi bọn họ nói chuyện, Giang Thanh Lưu cũng đi tới, Tề Đại bứt vài tấm gỗ nổi thả trên mặt nước, hắn không đến nỗi phải ngâm mình trong thủy lao. Bạc Dã Cảnh Hành còn nhiều lời muốn hỏi, nhưng nói xong những câu đó, người nọ đã không còn khí lực mở miệng. Giang Thanh Lưu vừa nhìn đã bừng giận: "Ngươi biết rõ y lúc này sức tạn lực kiệt nhưng vẫn truyền nội lực mạnh như vậy, khác nào đẩy y vào chỗ chết?"



Bạc Dã Cảnh Hành hừ lạnh: "Y sống không bằng chết. Lão phu chẳng qua chỉ giúp y giải thoát."



Giang Thanh Lưu chưa kịp nói thêm gì, người nọ bỗng khạc ra một búng máu, gục đầu, im bặt.



Giang Thanh Lưu nhìn khuôn mặt y, anh khí giữa hai đầu chân mày còn chưa giảm, chắc chắn không phải chỉ là hạng vô danh tiểu tốt. Chỉ tiếc, người chết đèn tắt, tiếng xấu hay tiếng thơm cũng chỉ là lớp bì da đâu thể khoác mãi theo.



Giang hồ là như vậy, mười tám loại binh khí trên đường anh hùng lộ. Bao nhiêu đấng anh hào bừng bừng chính khí, đã từng phong thái hiên ngang phóng trên tọa kỵ, cụng ly ngày đêm sênh ca ngàn chén. Họ vẽ ra những trang đầu về một giang hồ hoa mỹ, nhưng lại chẳng hề nhắc đến kết cục.