Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)

Chương 56 :

Ngày đăng: 11:00 18/04/20


Lục soát hết những gian phòng còn lại, xem ra đây là nơi giam giữ người sống để thử nghiệm dược vật. Giang Lăng Nguyên đi theo ba người, lục tục nhắc đến một vài đầu mối: "Ở đây hàng ngày vào giờ tử (tý) và giờ ngọ sẽ có một cô nương đến ép chúng ta ăn dược. Nghe nói thứ đan dược đó tên là Tử Ngọ đan, chúng dựa vào mức độ tương thích của cơ thể người để điều chỉnh liều lượng dược. Rất nhiều người đã không chịu nổi mà chết, chỉ còn lại ta và một vài người còn sống."



Ông ta chưa nói hết, Bạc Dã Cảnh Hành bất chợt hỏi: "Cô nương đó là ai?"



Giang Lăng Nguyên cảnh giác động tĩnh tứ phía, đáp: "Là một cô nương dung mạo diễm lệ, luôn mặc y phục màu đỏ, mắt phượng, mặt trái đào, vô cùng khả ái. Nhưng con người vô cùng ngoan độc, vô số kẻ đã chết dưới tay nàng ta. Sau đó hai mắt ta mù đi, không còn nhìn rõ bộ dáng nàng ta nữa. Nếu quả thật thời gian đã trôi qua hai mươi tư năm, chắc giờ nàng ta cũng có tuổi rồi."



Giang Thanh Lưu đã lờ mờ đoán được vị cô nương này là ai, hắn nhìn sang Bạc Dã Cảnh Hành, không hiểu sao trong lòng lại có chút nôn nóng. Bạc Dã Cảnh Hành mở miệng: "Ông nói cứ giờ tý và giờ ngọ mỗi ngày nàng ta sẽ đến sao?"



Giang Lăng Nguyên gật đầu: "Nhưng không chỉ có một mình nàng ta, theo sau ít nhiều cũng phải có đến năm sáu tên lính gác."



Bạc Dã Cảnh Hành tính toán trong đầu: "Bây giờ vẫn chưa đến giờ tý."



Giang Thanh Lưu có chút không thoải mái, nhưng hắn chẳng thể nói được vì sao: "Ngươi sẽ ở đây chờ nàng ta đến sao?"



Trong mắt Bạc Dã Cảnh Hành có một tia chớp lóe hắn chưa từng thấy qua: "Đương nhiên."



Giang Thanh Lưu đưa Giang Lăng Nguyên về lại phòng giam, còn hắn và Tề Đại, Bạc Dã Cảnh Hành ba người mai phục ở bên ngoài. Nơi đây có rất nhiều phòng ốc, vậy nên chỗ ẩn thân cũng nhiều.



Thời gian trôi như nhỏ giọt, Bạc Dã Cảnh Hành núp cùng một chỗ với Giang Thanh Lưu. Nàng thọc tay vào ngực hắn, móc một hồi, lấy ra một bình Yên Chi lộ, đem uống.



Giang Thanh Lưu không hiểu sao tự dưng phát bực: "Ngươi nghe không rõ sao, tiểu dư muội của ngươi đã sớm lấy chồng rồi. Lại còn gả cho cái gì đạo chủ Âm Dương đạo, bây giờ có khi cũng đã con đàn cháu đống!"



Bạc Dã Cảnh Hành bật cười, hiển nhiên tâm tình không tệ, không thèm so đo với hắn.



Thời gian đã gần đến giờ tý, ngay cả Giang Thanh Lưu cũng không còn tâm tư nói chuyện nữa. Tiếng bước chân bên ngoài gần tiến lại, Tề Đại nép mình thật sát vách tường.



Quả nhiên đi trước là một nữ tử, một thân hồng y, nhưng tóc trên đầu toàn bộ bạc trắng. Dáng người nàng ta mảnh khảnh, bước đi như cành liễu trước gió. Dù nhan sắc đã mai mòn, nhưng vẫn có thể nhận ra dung mạo khuynh thành khi trẻ.



Giang Thanh Lưu bất giác thở phào _ may mà vị sư muội gả chồng này cũng đã già rồi.



Cả người Bạc Dã Cảnh Hành đứng sững, mãi đến lúc Giang Thanh Lưu và Tề Đại xông ra, chế trụ hai tên lính gác, nàng mới phản ứng lại, tơ đao trong tay vụt lên, nháy mắt ba đầu người rớt xuống. Giang Thanh Lưu đoạt đao kết liễu nốt tên còn lại, dù sao cả ba người đều là cao thủ hiếm thấy, đối phó với đám lính canh này chỉ là chuyện cỏn con.



Nữ tử kia đầu tiên là cả kinh, bụi độc trong tay đang định tung ra, lại bất ngờ nhìn thấy sợi tơ đao đỏ rực. Nàng ta như bị điểm huyệt, quay ngoắt đầu lại, nhìn thấy một người yên lặng đứng phía sau.



Bạc Dã Cảnh Hành vẫn đang mặc bộ giáp của thủ vệ, dáng người dong dỏng cao gầy, khóe môi khẽ nhếch, như cười như không nhìn nàng ta.



"Tố Tố." Thanh âm nàng như làn gió xuân chớm lạnh, Phạm Tố Tố bỗng quay người lại, đưa lưng về phía nàng: " Đại sư huynh."



Một câu đáp như nghe được tiếng nức nở, nàng ta cố kìm nén không để mình bật khóc thành tiếng. Bạc Dã Cảnh Hành ôm lấy nàng ta từ sau lưng, gác cằm trên đầu vai nàng ta, vỗ vai nhè nhẹ: "Ta đến rồi."



Giang Thanh Lưu ngồi cạnh Giang Lăng Nguyên. Giang Lăng Nguyên hỏi đến sự tình trong tộc, trong lòng hắn rục rịch, đáp câu có câu không.



Tiếng nức nở của Phạm Tố Tố nhỏ dần: "Đại sư huynh, sao giờ huynh mới đến, Tố Tố đã già rồi!"
Lúc này, tuy ba người Bạc Dã Cảnh Hành là lạ mặt nhưng hai tên bên cạnh thì chắc mười phần là phe mình rồi. Vậy nên chúng chẳng nghi ngờ nhiều, để năm người đi vào.



Qua khỏi cổng vào, ba người Bạc Dã Cảnh Hành liền lộ sơ hở - không ai quen đường ở Phù Vân đài cả.



Phù Vân đài đâm giữa tầng mây, quả thật có thể với tay bắt sao. Xung quanh là mây mù dày đặc, như tiên cung trên trời vậy. Bạc Dã Cảnh Hành và Giang Thanh Lưu thoáng nhìn nhau, sự nguy nga của tòa kiến trúc này, thực sự vượt quá tầm tưởng tượng của người thường. Mà càng khó tin được là, giữa lúc chiến sự Nam Bắc không ngừng nghỉ, man di nhiều lần cho quân quấy nhiễu. Lão tướng quân Tô Ngư Tiều hơn sáu chục tuối còn phải xông qua tiền tuyến. Triều đình luôn khan hiếm quân lương, tình thế nước sôi lửa bỏng, mà vẫn có thể ở đây xây nên một tòa Phù Vân đài nguy nga đồ sộ đến vậy.



Bạc Dã Cảnh Hành và Giang Thanh Lưu nhìn xung quanh, chỉ thấy thềm đi như trải bạch ngọc, sương khói tản mạn quanh quanh, cổng lớn cao chót vót. Trước cổng có hai tên lính gác mặc áo giáp vàng óng, sang trọng oai nghiêm.



Bạc Dã Cảnh Hành và Giang Thanh Lưu tiến lại gần cánh cổng, hai tên lính gác lập tức quát: "Kẻ nào?"



Bạc Dã Cảnh Hành biết phen này khó mà gạt được - hai tên lính gác ở đây há có thể không biết mặt thị vệ của Phạm Tố Tố chứ? Nàng không chút do dự, lập tức cùng Giang Thanh Lưu và Tề Đại tuốt kiếm, đầu tiên giải quyết trước hai tên thủ vệ đi cùng. Hai tên lính giáp vàng nhìn thấy vậy, hét lớn xông đến. Nhưng Bạc Dã Cảnh Hành, Giang Thanh Lưu và Tề Đại liên thủ, hai tên lính sao có thể là đối thủ.



Nhát mắt đã bỏ mạng dưới lưỡi kiếm. Đề phòng bị phát hiện, Bạc Dã Cảnh Hành đem thi thể hai tên lính dựng dựa vào cánh cổng, nếu không lại gần nhìn kỹ, người đi qua chỉ nghĩ bọn chúng làm biếng nên ngủ gật thôi.



Giang Thanh Lưu và Tề Đại có vẻ như không yên tâm lắm: "Chúng ta.. cứ giết một đường đến trước mặt Vệ Kiêu sao? Nếu lúc đó chạm mặt thủ vệ của Vệ Kiêu, phía sau còn có binh sĩ ập tới, hai mặt thụ địch e khó mà đánh lâu."



Bạc Dã Cảnh Hành gật đầu: "Đúng vậy, thế nên trước hết phải chặn đường binh sĩ đi lên."



Hai người còn chưa kịp phản ứng đã thấy nàng thẳng tiến phòng điều khiển của cáp treo. Hai mươi cáp treo bên dưới đã nhét đầy binh sĩ, lúc này đang lơ lửng giữa không trung. Bên ngoài phòng điều khiển tất nhiên có lính gác, có điều chỉ là một tiểu đội mười lăm binh sĩ, Bạc Dã Cảnh Hành cười híp mắt đi tới, bọn chúng không ai nghi ngờ gì. Tên cầm đầu còn hỏi: "Có chuyện gì sao?"



Bạc Dã Cảnh Hành không nói một lời, tơ đao vụt ra, hồng quang xoẹt phát, bốn tên binh sĩ chết ngay tại chỗ! Giang Thanh Lưu và Tề Đại cũng không do dự, bên ngoài Phù Vân Đài lập tức biến thành một mảng nhuốm máu.



Điều khiển cáp treo có tổng cộng bốn mươi tên, tuy nhiều nhưng lúc này chúng đang mải điều khiển, hai tay không rảnh rỗi. Vừa gặp biến cố, nhất thời cả đám luống cuống. Bạc Dã Cảnh Hành và Giang Thanh Lưu không chút trở ngại đã tiến vào bên trong.



Gian phòng điều khiển này khoảng chừng hai mươi trượng, xích sắt và ròng rọc của cáp treo đều ở nơi này, từng bộ phận máy móc tinh xảo vô cùng. Những tên điều khiển cáp treo phải liên tục tra dầu để ròng rọc hoạt động, còn phải chú ý dây cáp của mỗi cáp treo xem có bị hư mòn hay không. Nếu không ổn thì phải thay ngay. Cáp treo lên đến nên thì phải cho dừng lại, để binh sĩ đi xuống.



Bạc Dã Cảnh Hành vừa tiến vào, ngay lập tức động thủ tính chặt đứt dây cáp treo _ một khi dây cáp đứt, sáu trăm tên lính bên dưới sẽ rơi chết bét xác không nghi ngờ. Giang Thanh Lưu đột ngột cản nàng: "Bạc Dã Cảnh Hành, nếu ngươi còn muốn ta đồng tâm hiệp lực với ngươi đối phó Vệ Kiêu, ngươi phải nghe ta một câu đã!"



Bạc Dã Cảnh Hành ngừng lại, hắn mới nói tiếp: "Chúng ta ngừng ròng rọc lại, để bọn chúng mắc kẹt giữa không trung là được.. Ứng Tuyết và Khinh Y đã liên hệ với các đồng đạo xung quanh, lập tức sẽ tiếp ứng ngay thôi. Một khi chúng ta đánh hạ được Âm Dương đạo, đám người này cũng không còn uy hiếp gì nữa. Bọn họ cũng có phụ mẫu thê nhi, sao ngươi có thể tùy ý mà lạm sát?"



Bạc Dã Cảnh Hành dĩ nhiên không đồng tình: "Dù chúng ta có cho ngừng ròng rọc lại cũng không thể ở đây canh giữ. Một khi có binh sĩ kéo tới, chúng có thể lập tức đuổi lên."



Giang Thanh Lưu vẫn kiên quyết: "Nếu ngươi không đồng ý, ta thà để thoát Vệ Kiêu."



Bạc Dã Cảnh Hành bật cười: "Vậy ngươi làm đi, cho ngừng hết tất cả cáp treo đi."



Giang Thanh Lưu lúc này mới tiến lại gần, cùng Tề Đại tìm cơ quan điều khiển, đình chỉ ròng rọc lại. Cáp treo tức thì đứng im, đám lính bên dưới lập tức nhận ra bất ổn. Tiếc rằng cách một tầng không, không nghe thấy sự nháo nhác bên dưới.



Ba người Bạc Dã Cảnh Hành đều biết, kể từ giờ phút này, toàn bộ Âm Dương đạo sẽ biết được chuyện gì đang xảy ra. Một giây thôi cũng không thể chậm trễ, ba người bằng tốc độ nhanh nhất, cho ngừng toàn bộ cáp treo lại. Giữa không trung vang lên những tiếng la hét của những tên binh sĩ bị mắc kẹt.



Bạc Dã Cảnh Hành và Giang Thanh Lưu chẳng màng để ý, ba người lập tức phi người hướng đến cánh cửa đồ sộ điêu khắc long phượng kia.