Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)

Chương 8 :

Ngày đăng: 11:00 18/04/20


Lúc đó, Đan Vãn Thiền đang trồng hoa trong tiểu viện của Bạc Dã Cảnh Hành, nàng ta lấy một cái cuốc nhỏ xới cho đất tơi lên, sau đó rải phân bón, rồi gieo hạt giống vào. Còn Bạc Dã Cảnh Hành thì dựa người vào cây lê bên cạnh.



Giờ đã vào tháng Năm đầu hè, nhưng nàng vẫn sợ lạnh, trên người mặc áo đông xuân của Giang Thanh Lưu, hoa văn trên nền gấm trơn, y phục nam giới mặc trên người nàng hiển nhiên là có hơi rộng, nên càng lộ ra vẻ gầy mảnh.



“Giang Thanh Lưu tới Kinh Phong ổ, sao cô lại không đi theo?” Nàng ngắt một chiếc lá lê, rồi tự mình nghịch. Đan Vãn Thiền trả lời bằng giọng dịu dàng: “Phu quân có chính sự, Vãn Thiền chỉ là một người phụ nữ bình thường, có giúp được việc gì đâu. Nên đương nhiên sẽ ở lại quán xuyến việc nhà rồi.”



“Chẹp, ai dạy cô những điều này vậy hả?” Bạc Dã Cảnh Hành với khuôn mặt “hiền lành” dạy dỗ, “Phụ nữ quá hiểu chuyện, lâu dần sẽ khiến người ta không biết thương xót nữa.”



Sắc mặt Đan Vãn Thiền hơi ửng đỏ: “Đừng có chê cười ta thế, đúng rồi, tên họ cô là gì?”.



“Chẹp,” Bạc Dã Cảnh Hành vẫn còn biết xấu hổ, “Tên họ của lão phu, không nói cũng không sao, cô thành thân với Giang Thanh Lưu được bao nhiêu năm rồi?”.



Đan Vãn Thiền tính sơ qua rồi đáp: “Bảy năm rồi, mười bốn tuổi ta đã được gả vào Giang gia.”



Bạc Dã Cảnh Hành nhàn rỗi không có việc gì làm, bắt đầu để tâm: “Vậy tại sao đến giờ vẫn chưa có con?”.



Đan Vãn Thiền không ngờ nàng lại nói thẳng ra như vậy, thoắt cái sắc mặt đỏ bừng: “Ta…… Ta cũng không biết.”



Bạc Dã Cảnh Hành sán lại gần: “Giang Thanh Lưu có vấn đề à?”.



Mặt Đan Vãn Thiền sắp bốc cháy đến nơi: “Số hạt giống còn lại tự cô trồng đi.”



Nàng ta vứt lại cái cuốc rồi bỏ chạy. Bạc Dã Cảnh Hành lắc lắc đầu: “Tiểu nương tử của thằng nhãi Giang gia này, da mặt thật là mỏng quá, chẹp chẹp.”



Đan Vãn Thiền không bằng được với Bạc Dã Cảnh Hành, ngày nào cũng rảnh rỗi không có việc gì làm. Sáng sớm đầu giờ Mão nàng đã rời giường rồi, sau khi rửa mặt chải đầu mặc quần áo chỉnh tề xong sẽ đi thỉnh an thái nãi nãi trước. Lý thị mẹ chồng của nàng giờ chắc cũng đã có mặt ở đó rồi. Những người phụ nữ của nhánh chính nhánh thứ trong dòng họ cũng đều đã tới đủ cả. Đan Vãn Thiền thỉnh an thường không thể đi tay không, thỉnh thoảng lại làm vài món chè ngọt hợp với khẩu vị cá nhân từng người đem đến.



Mười mấy người phụ nữ trong họ dắt theo trẻ con tới, chê nàng trẻ dại, nên rất coi thường. Có một hôm, khi Đan Vãn Thiền tới thỉnh an thái nãi nãi Chu thị, trước mặt tất cả đám phụ nữ, Chu thị đột nhiên hỏi một câu: “Nàng thiếp kia của Thanh Lưu đâu, sao lại không theo cháu tới đây?”.
Bạc Dã Cảnh Hành là người không kiên nhẫn đứng lâu được, Chu thị còn chưa kịp ăn tới miếng chè thứ hai, thì nàng đã trừng mắt lên với hạ nhân đang đứng bên cạnh: “Mù hả? Không thấy lão phu vẫn còn đang đứng sao?”.



Hạ nhân trong phòng của thái nãi nãi, người nào người nấy đều rất được coi trọng. Bình thường đám phụ nữ trong nhà ai dám sai bảo bọn họ làm chút chuyện này? Nên giờ nghe vậy bị dọa cho giật nảy mình, vội vàng đi bê ghê lại. Bê xong xuôi rồi các nàng lại hối hận —— Chẳng qua cũng chỉ là một tiểu thiếp của trang trủ mà thôi, có gì phải sợ nàng ta chứ……



Đợi tất cả ổn định chỗ ngồi rồi, những người vốn dĩ muốn lập quy tắc ra với nàng lại không thốt nổi lên lời. Mọi người trong phòng lại chỉ nói những lời nhạt nhẽo vô thưởng vô phạt, sau đó Chu thị lấy lý do mệt mỏi, đuổi mọi người về.



Lúc đi ra, Đan Vãn Thiền chủ động nắm tay Bạc Dã Cảnh Hành, vẫn chưa kịp hoàn hồn nói: “Cô thật là to gan, đám phụ nữ bọn họ không phải những người dễ đắc tội đâu.”



Bạc Dã Cảnh Hành rút tay ra: “Mấy mụ đàn bà thích buôn chuyện đó, nếu thực sư chọc giận lão phu, thì ta sẽ cắt lưỡi của bọn họ. Nha đầu cô, đừng sợ, sau này ai dám bắt nạt cô, thì cứ nói với lão phu.”



Đan Vãn Thiền nở nụ cười, lại nắm chặt tay nàng: “Con người cô thật sự rất thú vị, nhưng cô đừng suốt ngày lão phu lão phu nữa, phụ nữ cứ nói mãi những câu như thế không hay đâu.”



Bạc Dã Cảnh Hành cũng không để tâm lắm tới lời của nàng: “Ta đói rồi. Phải nhìn cái đám đàn bà thích buôn chuyện ấy, thì thà lão phu đi đánh một trận với Tam kiếm Côn Luân còn hơn.”



Nụ cười của Đan Vãn Thiền như mặt hồ xuân tan băng: “Tam kiếm khách Côn Luân là những cao thủ của ba mươi mấy năm về trước, hiện giờ á, là ba người Thanh Lưu, Mai Ứng Tuyết, và Cung Tự Tại rồi.”



Bạc Dã Cảnh Hành cũng thở dài: “Đúng vậy, giang hồ thật sự không cứu được nữa rồi.”



Đan Vãn Thiền cười đến gập cả người: “Để phu quân nghe thấy những lời này của cô thì sẽ tức chết mất. Đi thôi, mang theo y phục chúng ta ra sau núi.”



“Không phải chứ……” Bạc Dã Cảnh Hành hỏi với vẻ đầy nghi ngờ: “Thiếu nãi nãi như cô mà còn phải phụ trách việc giặt đồ nữa sao?”.



Đan Vãn Thiền dắt tay nàng, cầm theo hai bộ y phục của mình, giống như những chú bướm đi ra phía sau núi. Sau núi có một ôn tuyền gọi là hồ Trầm Bích, đây là nơi giành riêng cho phụ nữ của Trầm Bích sơn trang dùng. Đan Vãn Thiền bảo thị nữ đứng canh, còn mình kéo Bạc Dã Cảnh Hành đi vào trong: “Phu quân nói cơ thể của cô rất yêu, phải thường xuyên ngâm nước nóng, sẽ tốt cho thân thể.”



Nói xong, nàng bắt đầu cởi y phục. Hai mắt Bạc Dã Cảnh Hành chiếu thẳng đến trước ngực nàng ta…