Nọa Nhược Vui Sướng (Nọa Nhược Đích Khoái Nhạc)
Chương 25 : Ngày kỷ niệm kinh hoàng
Ngày đăng: 05:03 19/04/20
Kế hoạch vốn dĩ là đi Đạm Thủy dạo phố cổ, ăn “A Cấp” lại bị những hạt cát dính đầy mình hủy sạch, hai người đành lùi một bước chọn phương án hai, mua một đống thiết đản rồi lên đường về nhà (PS ”A cấp” là một loại thức ăn vặt nổi tiếng ở Đạm Thủy, họ nhồi miến trong miếng đậu hũ chiên, sau đó chan lên trên một loại nước tương đặc biệt, mùi vị cực kì luôn A, nước miếng của ta a…)
“Đều tại cậu hết, động một tí là động dục.”
“Ê, thế ai ôm ta không buông, lăn hai vòng trên bãi cát?”
Đứng phía sau lưng nai con, dùng nước sạch giúp anh gội đầu, Âu Dương Đạo Đức nhẹ nhàng cười ra tiếng.
“Tôi… tôi làm gì có…”
“Nai con từ khi nào mắc bệnh khẩu thị tâm phi thế? Ai, bỏ đi, dù sao cưng như vậy cũng rất dễ thương.”
“Ai cần dễ thương chứ? Tôi tốt xấu gì cũng là đàn ông, lại còn lớn hơn cậu tám tuổi đó, cậu đừng có quên!”
“Hừm, mặt thì rõ là con nít mãi không có lớn, dáng người gầy gầy nhỏ nhỏ, tay chẳng xách nổi, vai chẳng khiêng nổi, ta dùng một tay cũng nhấc được cưng lên, còn dám cậy già vênh váo trước mặt chủ nhân?”
“Đúng, tôi là quả bí đao khô quắt đó, cậu thấy không vừa mắt, còn ôm tôi hoài làm gì? Cậu đi, đi đi a.”
“Nếu ta mà đi thật, chỉ sợ nai con khóc đến chết mất.”
“Ai thèm khóc a? Tôi đến mơ cũng cười í!”
“Ai u sợ chết được, chủ nhân sao để chuyện này xảy ra được, ta đành phải tối nào cũng khiến nai con mệt đến mức nằm mơ cũng không đủ mới được…”
Một ngón tay nhẹ nhàng trượt dọc theo lưng nai con xuống, bất ngờ đâm vào huyệt khẩu chặt khít của anh!
“A ”
Không kìm được tiếng thét, lưng lập tức mềm nhũn, Phan Tuấn Vỹ cả người vô lực quỳ gối xuống sàn nhà tắm ướt đẫm, trước mắt đều mờ ảo…
“Vì đại hội chúc mừng tối nay, đáng lẽ cũng không nên để nai con mệt quá, nhưng từ giờ đến tối còn một khoảng thời gian, làm tí tí việc, nai con nghỉ ngơi mấy tiếng chắc là cũng được nha?”
Vừa thì thầm tự nói, vừa nắm lấy vòng eo gầy nhỏ, Âu Dương Đạo Đức động người, liền cầm thứ cương cứng vận sức chờ hành động từ nãy cắm thẳng vào!
“A a”
Vỗ vỗ cái bụng căng tròn không thể nhét thêm thứ gì vào, Phan Tuấn Vỹ mỹ mãn cười cười.
“No là tốt rồi, bây giờ chúng mình làm chính sự đi. Nai con còn nhớ hôm nay ngày mấy không?”
“A? Ngày mấy?” Phan Tuấn Vỹ nghệch mặt.
“Ai, ta đã cho cưng cả một ngày để suy nghĩ, thế mà cưng lại chìa cái mặt này cho ta, thôi thì ý trời nó là thế, nai con cũng không có được trách chủ nhân đâu đó.”
Âu Dương Đạo Đức lắc lắc đầu, vẻ mặtđau đớn vô cùng.
“Cuối cùng thì là cái ngày quái gì a? Cậu đừng có làm tôi sợ được không?”
Cái tên biến thái đầy đầu chước mưu gian ác này làm cái trò đáng ngờ gì đó? Giả thần giả quỷ nữa, anh đã dựng hết cả lông lên rồi đây này.
“Đừng sợ đừng sợ, chủ nhân rất là thương nai con a, cưng xem, vì cái ngày đặc biệt này, chủ nhân đã chuẩn bị một món quà tặng nai con rồi nha.”
Âu Dương Đạo Đức lôi ra một món quà được đóng gói đẹp đẽ.
“Quà? Ừm, nhìn qua cũng không tệ.”
Lần đầu tiên nhận được món quà tên ma đầu này tặng, Phan Tuấn Vỹ trong bụng sướng lén sướng lút rồi, nhưng vẫn quyết giả vờ chẳng để ý mấy.
“Mong nai con sẽ thích món quà này. Chủ nhân bây giờ có việc phải ra ngoài chút, ta quay lại chúng ta sẽ hảo hảo ăn mừng, nai con phải ngoan ngoãn ở nhà na.”
Hôn một cái lên trán nai con, Âu Dương Đạo Đức không quay đầu đi thẳng.
Nghe được tiếng cửa mở ra rồi đóng lại, Phan Tuấn Vỹ đợi Âu Dương Đạo Đức ra cửa, lập tức vội vã vui sướng xé vỏ bọc món quà.
“Cái tên đầu heo này, thừa tiền à? Hết cái hộp này đến cái hộp khác, muốn làm mình mệt chết sao?”
Phan Tuấn Vỹ lột bỏ lớp hộp ngoài nhiều đến muốn giết người, lúc anh mở đến cái hộp thứ mười một thì cuối cùng cũng thấy được món quà chân chính.
“Í? Đây là cái gì a?”