Nọa Nhược Vui Sướng (Nọa Nhược Đích Khoái Nhạc)

Chương 40 : Đại chủ xuất chinh 2

Ngày đăng: 05:04 19/04/20


Nhâm Nhã Nhiên đột nhiên bật cười, cười đến rơi lệ:



“Tiểu Vỹ, thì ra không chỉ mình anh điên, em cũng đã điên mất rồi…”



“Vâng, anh họ, có thể em điên rồi. Nhưng nếu đây đúng là một dạng tâm thần, em tình nguyện điên loạn cả đời, không bao giờ tỉnh lại…”



“Dù cưng cả đời không tỉnh lại, ta cũng sẽ ở bên cạnh cưng.”



Giọng nói ôn nhu trầm thấp làm người nghe không nhịn được mà thần phục chậm rãi vang lên từ đằng sau – Phan Tuấn Vỹ vội vã quay người, bất ngờ đến nỗi ngẩn ra nhìn người kia.



“Đến đây.”



Chẳng cần nói thừa một lời, chẳng cần làm thừa một việc, chỉ cần hai từ ngắn ngủi, cũng đủ để gỡ sạch bao nhiêu phòng bị của nai con, vươn người chạy vào vòng tay chủ nhân



“Tôi tôi sợ anh họ anh ấy… anh ấy…”



Tựa như dây đàn căng thẳng đột nhiên đứt phụt, Phan Tuấn Vỹ cả đời chưa bao giờ bày mưu hại người, tính toán thiệt hơn cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, anh không nhịn được viền mắt hoe đỏ, trong vòng tay ôm chặt của người nào đó không ngừng run rẩy.



“Suỵt… đừng sợ, hắn không thể làm gì ta, ta cũng không để hắn làm tổn thương cưng. Thả hắn đi nhé.”



“Được được…” Vội vàng gật đầu.



Thực ra nếu không phải tình thế bắt buộc, Phan Tuấn Vỹ anh sao đủ tàn nhẫn quyết tâm gây tổn thương cho anh họ từ nhỏ đã yêu thương anh rất mực được. Nhưng để bảo vệ người đang đứng bên cạnh mình, có việc gì là anh không làm được chứ?



“Tiểu Trương, tiễn Nhâm tiên sinh về Hyatt Hotels.”



“Vâng, thưa chủ tịch.”



“Thì ra đến việc tôi nghỉ ở khách sạn nào cậu cũng đã điều tra ra rồi…”



Nhâm Nhã Nhiên nghe vậy cười chua chát:



“Vậy thì ngay từ đầu cậu đã có thể ngăn Tiểu Vỹ gặp tôi, sao cậu không làm thế?”



“Sao tôi phải làm như vậy? Anh muốn nói với anh ấy cái gì cứ tự nhiên mà nói, nếu tôi cả chuyện đó mà cũng chẳng có nổi chút chắc chắn, tôi dựa vào cái gì mà thắng nổi anh? Huống hồ chuyện trước đây tôi đến bây giờ cũng chưa từng hối hận, đã là đường tôi chọn để đi, tôi sẽ thẳng đầu ưỡn ngực mà bước, ai cũng đừng hòng cản nổi tôi.”



“Tiểu Vỹ, xem ra chúng ta đều quá coi thường người này rồi. Em không cần lo lắng, chẳng ai hãm hại hắn nổi đâu, lần này xem ra việc em ra mặt giùm hắn là thừa rồi.”



“Anh họ… xin lỗi…”



Nhâm Nhã Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu, im lặng nhìn anh thật lâu, liền bị Tiểu Trương cõng ra ngoài.



“Bây giờ có nên tính đến nợ nần của chúng ta không?”



“Chủ… chủ nhân…”



“Chủ nhân đã nói không cho cưng lén lút gặp anh họ chưa?”



“Có.”



“Chủ nhân đã nói mấy hôm nay tan tầm lập tức về nhà, không được chạy lung tung chưa?”


Nhẹ nhàng nắm tay Mỹ Mỹ, Âu Dương Đạo Đức nói một cách nồng nàn.



“Có thể gặp anh mới là phúc của em, lần đó nếu không phải anh giúp em đánh đuổi tên khốn nạn đó đi, em e là đã mất mạng rồi.” Tựa như còn sợ hãi, Mỹ Mỹ dựa sát vào lòng hắn.



“Cũng chẳng đáng gì, vì em, nguy hiểm hơn nữa anh cũng chẳng sợ.”



Âu Dương Đạo Đức vừa dỗ ngon dỗ ngọt vừa khẽ khàng đẩy cô nàng ra.



“Phải rồi, Mỹ Mỹ, chúng ta tuy đã hứa trọn đời bên nhau, nhưng dù sao em cũng còn trẻ, anh sợ ba em sẽ không đồng ý.”



“Ba em không đồng ý cũng không được! Đạo Đức, anh yên tâm đi, ba em sợ em nhất đó, a, không, em… em muốn nói là ba em rất hiểu em, chỉ cần em muốn, ba em nhất định sẽ đồng ý mà.”



Đúng thế, nếu không biết nai con nghe lời nữ bạo quân này nhất đời, hắn cũng chẳng việc gì phải hao tâm khổ tứ tiếp cận cô nàng.



“Vậy thì tốt rồi, em mau sắp xếp thời gian để anh gặp ba em nhé, anh đúng là không chờ nổi nữa rồi…”



Đúng là không chờ nổi nữa rồi! Ngày mà hắn mong chờ bao lâu cuối cùng cũng đến.



Hẹn với Mỹ Mỹ sau năm giờ chiều qua nhà cô nàng “cầu hôn”, rõ ràng chỉ còn vài phút nữa là gặp được nai con, Âu Dương Đạo Đức vẫn không nén được mà lấy bức ảnh nai con từ ví da ra hết ngắm lại nhìn, hết hôn lại hít.



“Cưng sẽ là của ta thôi, nai con, cưng sẽ là của ta chứ? Sẽ chứ? … Không, cưng nhất định phải là của ta… Phải là của ta…”



Chưa bao giờ thấp thỏm lo âu đến thế, Âu Dương Đạo Đức bực bội đi đi lại lại trong phòng.



Mở ngăn kéo lấy “chiến lợi phẩm” quơ về hôm đó ra, Âu Dương Đạo Đức bắt đầu tưởng tượng hình ảnh mình xé nó từ trên người nai con xuống. Cưng nhất định sẽ khóc nhỉ, sẽ khóc thật lớn nhỉ, sẽ dùng đôi mắt to to tròn tròn kinh hoảng nhìn ta, dùng âm thanh đáng thương cực điểm cầu xin ta, cầu ta thả cưng, cầu ta tha cưng, nhưng sau khi hưởng qua sung sướng tột đỉnh, cưng lại cầu xin ta ra sức chiếm lấy cưng, ra sức cắm vào cưng, cho đến khi cưng phải thừa nhận ta là chủ nhân của cưng!



Bị tưởng tượng của mình làm cho cương đến không kiềm được, Âu Dương Đạo Đức kéo khóa quần móc ra dục vọng căng tràn phấn chấn của mình, đặt đồ lót của nai con ở trên, vội vã lên đạn.



Chất vải không tính là mềm mại ma sát nơi mẫn cảm nếu khiến ta có cảm giác không thoải mái, nhưng tấm vải này thực sự đã từng dính sát vào hạ thể của nai con cũng đủ mang đến khoái cảm khiến người ta muốn ngất đi, thở gấp dồn dập, Âu Dương Đạo Đức chẳng được mấy phút đã đem nhiệt huyết chứa chan của mình bắn vào chất vải màu trắng.



Bất kể bao nhiêu thân thể mỹ nữ mê người cũng không khơi nổi tính thú trong hắn, mấy hôm nay hắn tự an ủi còn nhiều hơn mười năm cộng lại, nếu không có được nai con, hắn sợ chính mình sẽ phát điên trước mất!



Nai con, cưng có nhớ chủ nhân như ta nhớ cưng không?



Năm giờ rồi, Âu Dương Đạo Đức mỉm cười bước ra khỏi phòng làm việc.



Mót quá thì chạy vào WC là chuyện rất tự nhiên, nhưng từ cái hôm gặp cái tên đại biến thái ở rạp chiếu phim, Phan Tuấn Vỹ có cảm giác phản cảm cực kì mãnh liệt.



Nhưng dù không muốn đi cũng phải đi a,  anh sao có thể học con nít lên ba mặc bỉm đi làm chớ?



Bất đắc dĩ đi ra khỏi phòng làm việc đến toilet, vừa đóng lại cửa vừa móc ra tiểu đệ đệ, Phan Tuấn Vỹ không khỏi cảm thấy khô nóng khắp người. Tựa như có một bàn tay vừa xa lạ lại vừa quen thuộc vuốt ve chơi đùa mình, anh rành rành ngượng ngùng như thế, không muốn như thế, nhưng lại không nhịn được đẩy nhanh tốc độ trên tay, cùng lúc dịch thể màu vàng kim đầy bụng bắn ra ngoài, có một khát vọng mà đánh chết anh cũng chẳng dám nói ra dường như cũng tràn đầy trong ngực.



Điên rồi… mình nhất định là điên rồi!



Sợ đến run người, Phan Tuấn Vỹ hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại bất thường như thế. Nhưng chắc ai gặp tay biến thái như thế cũng bất thường hết ha, phải thất thường mới là bình thường mới đúng chứ. Dùng những câu tựa như khẩu lệnh, chỉ nhằm để an ủi chính mình, Phan Tuấn Vỹ nhanh chóng kéo khóa quần, chạy chối chết lao ra khỏi toilet.



Bình tĩnh, bình tĩnh, hết giờ làm còn phải về nhà nữa, sáng nay Mỹ Mỹ nói đi nói lại là anh phải về nhà đúng giờ, nói là có chuyện quan trọng muốn nói với anh, vạn nhất để nó nhận thấy cái gì đó không bình thường, truy hỏi ra, mình nhất định sẽ chết chắc!



Mỉm cười, mỉm cười, Phan Tuấn Vỹ mi tỉnh táo lại một chút cho ta, dù sao đi chăng nữa mi cũng không bao giờ đi coi phim rạp nữa, cũng không có khả năng xui xẻo gặp lại cái tên đại biến thái kia nữa, yên tâm đi, ác mộng đã qua, bùa bình an hôm qua anh xin tại Hành Thiên Cung nhất định sẽ phù hộ anh bình an vô sự.



Năm giờ rồi Phan Tuấn Vỹ mỉm cười bước ra khỏi phòng làm việc.