Nơi Nào Đông Ấm
Chương 1 :
Ngày đăng: 02:05 19/04/20
Chiếc máy bay từ từ lăn bánh trên đường băng. Phía xa xa, những ánh đèn rực rỡ trên tháp Eiffel vẫn lung linh tỏa sáng. Tôi quay người tựa lưng vào thành ghế, khép bờ mi lại và từ từ hít thở, thường là để nén chịu một số chuyện như khi máy bay cất cánh, như khi phải về nước.
Rất lâu sau đó, dường như tôi nghe thấy có ai đó đang gọi mình.
“ơ?” Thẩm Tinh Du đẩy cửa bước vào, “An Kiệt, con đang ở nhà à?”
“Vâng.”
“Ở trong thư phòng suốt à? Đã ăn cơm trưa chưa?”
“Ăn tạm một chút rồi.” Tôi tiện miệng trả lời cho xong chuyện, do dự không biết nên về phòng trước hay nán lại đợi bà ta rời đi.
Thẩm Tinh Du lôi từ trong ngăn kéo tủ sách ra một tập
tài liệu, “Bây giờ dì phải ra ngoài có chút việc, có thể dì và bố con sẽ không ăn tối ở nhà.” Bà ta liếc nhìn tôi, “Vậy con xem sách đi, buổi tối nhớ ăn uống cẩn thận nhé!”
Tôi gật đầu, bà ta mở cửa bước ra.
“Hy Thần, cháu cũng ở nhà à...” Thoáng nghe thấy tiếng nói vọng lại từ bên ngoài thư phòng, như gần như xa, làn gió thu mát rượi thổi vào mơn man cơ thể như ru người ta chìm vào giấc ngủ.
Không biết lúc này Diệp Lận đang làm gì? Anh ấy nói muốn đi đánh cầu với bạn bè, cuối tuần nào cũng bận rộn đến mức không thấy mặt mũi đâu.
Dưới ánh đèn mờ tỏ, tôi nhìn thấy rất rõ Thẩm Tinh Du đang đứng trước mặt.
“Xin lỗi đã làm con thức giấc, An Kiệt, dì muốn hỏi con, con có đụng vào tập tài liệu của dì không? Tập tài liệu có bìa màu vàng gần giống như thế này, để ở ngăn kéo tủ đằng kia ấy.”
“Không ạ.”
“Thế thì lạ thật, rõ ràng để ở đó, mà sao giờ tìm không thấy?”
Tôi lúng túng cúi xuống nhặt quyển sách ở dưới đất lên và định quay về phòng.
“An Kiệt, con thử nghĩ lại xem, liệu con có cầm để đâu đó rồi quên mất không?”
Tôi lắc đầu, “Con chưa từng động vào.”
“Không thể thế được, hôm nay chỉ có mình con trong thư phòng thôi mà.”
Tôi mở cửa bước ra thì bị bà ta kéo trở lại, “Đợi đã, cái con bé này, sao mà... Aiz, dì đang cần nó gấp, con không nhìn thấy thì cũng nên tìm giúp dì chứ!”
Tôi thấy hơi khó chịu khi bị bà ta lôi lại, “Đừng có kéo con nữa!”
“Dì nói nhẹ nhàng sao con lại tỏ thái độ như thế với dì?”
“Dì bỏ tay ra trước đi...”
“Có phải con cố tình giấu tập tài liệu để làm khó dì không?”
Vì cảm thấy mình vô tội nên tôi cố tình rút tay ra mà không cảm thấy vô l
“Đợi đã, con đừng đi!”
Không hiểu sao bà ta luôn muốn làm phiền tôi, rõ ràng chính bà ta là người khiến bố tôi phải từ bỏ mẹ, khiến tôi phải buồn, phải tủi thân, oan ức.
“Con đứng lại cho dì!”
Bà ta đuổi theo, lấy hết sức giữ tôi lại. Từ nhỏ tôi đã rất sợ những động tác mạnh đột ngột như thế này, nên vô thức dùng hết sức đẩy bà ta ra. Sự việc xảy ra đúng là trở tay không kịp, Thẩm Tinh Du bị ngã về phía sau, đằng sau là cầu thang, tôi sợ hãi, “Cẩn thận!” Tôi muốn kéo tay bà ta lại nhưng không còn kịp nữa!
Tôi nhìn thấy bà ta té xuống dưới, nghe thấy tiếng gọi của bà ta, nhưng đôi chân dường như bất động, không sao nhúc nhích được.
Tôi nghe thấy có người chạy đến.
“Rốt cuộc em đã làm cái gì thế?! Em đã làm gì dì thế hả?!”
Tôi đã làm gì? Hai tay tôi run rẩy, mơ hồ nhìn bóng dáng trước mặt, tôi không nhìn rõ người ấy là ai, nhưng... Anh có thể giúp tôi một tay không? Tôi thật sự không cố ý, không muốn làm tổn thương bà ta...
“Bốp!”
“Chị ơi, chị!” Vẳng bên tai có tiếng gọi khẽ, tôi khó nhọc từ từ mở mắt.
Cô tiếp viên hàng không cúi xuống, “Chị, chị thấy khó chịu ở đâu à? Sắc mặt chị tái quá!”
“Mình đang nói chuyện với cậu đấy, không nghe thấy gì à? Nói đi!”
“Cậu bị điếc à?!” Thấy tôi không quan tâm, cậu ta lập tức hét lên, giọng điệu thiếu kiên nhẫn.
Sự thực là tôi đang nghĩ xem nên trả lời cậu ta thế nào, nhưng cậu ta quá thiếu kiên nhẫn.
“Cậu cười cái gì?!”
“Cậu thật ồn ào.” Tôi nói, tuy giọng cậu ta nghe rất hay nhưng khi hét lên thì cũng thật quái dị.
“Cậu nói cái gì?!”
Tôi quét ánh mắt qua cậu ta rồi nhìn về phía phòng giáo vụ, “Tạm biệt!”
“Đi thôi, An Kiệt.” Mẹ bước ra từ phòng giáo vụ và nhẹ nhàng vẫy tay với tôi.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp Diệp Lận, thật tùy tiện, cũng thật hung hăng, càn quấy.
Sáu năm tiếp sau đó, cậu con trai có tên Diệp Lận này đã làm xáo trộn toàn bộ cuộc sống của tôi.
Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên mù mịt, tôi đứng trước gương, lấy tay lau lau những mảng hơi nước bám trên đó, nhìn thấy rõ khuôn mặt có chút nhợt nhạt của mình, sau đó lại dần dần mờ đi.
Nếu thời gian có quay trở lại, liệu tôi có còn muốn trải qua sáu năm như thế nữa không? Câu trả lời là không.
Tâm hồn thuần khiết và sự chung thủy khó lòng tưởng tượng nổi trong chuyện tình cảm khiến tôi không dễ dàng tiếp nhận người khác, nhưng một khi đã tiếp nhận thì sẽ không bao giờ chấp nhận sự phản bội, nếu bị phản bội thì mãi mãi không bao giờ gặp
“An Kiệt, điện thoại đổ chuông mãi kìa, có cần anh đưa cho em không?” Phác Tranh gõ cửa.
“Không cần đâu, em ra ngay đây.”
Xâu chuỗi lại mớ ký ức dường như đã có từ kiếp trước, khoác lên mình chiếc áo choàng tắm, tôi mở cửa bước ra.
Bảy cuộc gọi nhỡ, của cùng một người, không hiển thị tên.
Phác Tranh đưa điện thoại cho tôi xong liền đi ăn mì, anh chàng này mỗi ngày phải ăn sáu bữa.
Một lần nữa, chuông điện thoại lại vang lên, vẫn là số máy đó, tôi lưỡng lự một lát rồi đưa máy lên nghe.
“Giản An Kiệt.” Giọng nói ở đầu dây bên kia có chút mệt mỏi, xen lẫn vẻ tùy tiện quen thuộc.
Quả nhiên là anh ấy, Diệp Lận.
“Vừa nãy sao không nghe máy?” Mặc dù không có ý chất vấn, nhưng khẩu khí hẳn đang rất khó chịu.
“Tìm em có việc gì?” Tôi không muốn lãng phí thời gian, với lại, trong lòng đã sớm quyết định không để tâm đến bất cứ thứ gì liên quan đến anh nữa, vậy nên mọi thứ đều không còn quan trọng.
“Không có việc thì không thể gọi cho em à?” vẫn còn làm ra vẻ thân mật đến thế cơ đấy...
“Không tiện nói chuyện hay sao? Phác Tranh ở bên cạnh em à?” Giọng điệu có vẻ hơi chùng xuống và mang vài phần thăm dò.
Hỏi những câu không liên quan gì như thế này thì thà đừng hỏi còn hơn.
“Nếu không có việc gì, em tắt máy đây.”
“Em tắt máy thử xem! Giản An Kiệt, nếu em dám tắt máy, anh sẽ lập tức xuất hiện trước mặt em, đập vỡ chiếc điện thoại của em đấy!”
Anh không còn bông đùa nữa, giọng điệu phẫn nộ quá mức khiến tôi phát hoảng, mặc dù ngay từ đầu đã biết giọng điệu mềm mỏng ban nãy chỉ là kìm nén sự bất mãn, nhưng không ngờ anh lại trở nên cuồng loạn như thế.
Tôi bất giác nhếch môi cười nhạt, dường như đã quen rồi, mỗi khi anh cao giọng nói điều gì tôi đều cảm thấy đặc biệt thân quen, “Vậy anh muốn nói gì?” Không thể trốn tránh cuộc điện thoại này được nữa, nếu đời tôi chưa từng gặp Diệp Lận thì có lẽ tinh thần tôi sẽ không thể bình thản như thế này. Nhưng sự thực là anh đã xuất hiện, mà còn hiện diện suốt sáu năm trời. Sau khi chấp nhận, sự gần gũi, thân quen đó đã khiến anh làm tôi thay đổi, thay đổi cả những cái tưởng chừng như thâm căn cố đế trong tôi.
Đầu dây bên kia dường như đã nhận ra sự vô lý của mình, “Xin lỗi, vừa nãy... anh nghĩ có lẽ là do anh đã quá mệt mỏi.” Ngữ điệu lại trở nên thờ ơ như trước, “Em có thể ra ngoài một lát không?”
“Không được.” Không muốn dây dưa lằng nhằng, hơn nữa, cũng không giỏi kiếm cớ này nọ, tôi bèn từ chối thẳng thừng.
Giọng điệu của anh lại trở nên giận dữ: “Được, được lắm! Giản An Kiệt, em luôn biết cách khiến anh cảm thấy bị coi thường!”
Không đợi tôi trả lời, điện thoại đã bị ngắt.
Bàn tay nắm chặt chiếc di động giờ thấy hơi đau, tôi biết tính anh không dễ dàng chấp nhận bị từ chối, như vậy cũng tốt.