Nơi Nào Đông Ấm
Chương 12 :
Ngày đăng: 02:05 19/04/20
Ánh mặt trời yếu ớt rọi vào khung cửa sổ, cố len lỏi vào bên trong; làn gió dịu nhẹ, mát lành như muốn chọc ghẹo tấm rèm cửa; bốn bề yên bình, tĩnh lặng. Tôi ngồi dậy, day day thái dương, nhìn ngó xung quanh, bố cục đơn giản mà độc đáo, bài trí rất rõ ràng, tông màu chủ đạo là đen và trắng, hình như hôm qua Tịch Hy Thần đưa tôi đến một khu nhà cao tầng nằm ở ngoại ô phía Bắc thành phố... Tôi lại đưa tay lên day day trán, sáng ra đã đau đầu thì cả ngày sẽ chẳng làm được gì,tôi lấy chiếc chăn đơn quấn quanh người rồi bước vào nhà tắm.
Tấm thân trần trụi trước gương lộ rõ dấu tích của cuộc ân ái.
Tôi tắm gội qua loa rồi đi vào phòng thay đồ bên trái vơ đại một bộ quần áo mặc tạm, mùi hương bạc hà thoang thoảng trên áo khiến tôi cảm thấy cơ thể hơi nóng, day day ấn đường rồi bước về phía cửa phòng, tay vừa đặt vào tay nắm cửa thì loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng khách.
“Hôm nay con bé sẽ về Giản gia...”
“Lời của Lâm Ngọc Quyên, chắc con bé cũng nghe vài phần.”
“Hy Thần, con có muốn cùng về một chuyến không?”
Sau một giây yên lặng, tiếng của Tịch Hy Thần vang lên: “Con sẽ qua
Tôi quay lại giường nằm, không lâu sau đã thiêm thiếp ngủ.
Trong lúc mơ màng, tôi cảm thấy một bên đệm lún xuống, người ở phía sau kéo tôi vào lòng, bàn tay không yên phận di chuyển lung tung.
“Ngứa.”
Một tiếng cười khẽ vang lên bên tai, “Dậy ăn sáng thôi.”
“Em không đói.”
“Ăn một chút, dạ dày sẽ dễ chịu hơn.”
Tôi dang tay ôm lấy cổ anh, nghiêng đầu hôn lên bờ môi lạnh. Tịch Hy Thần hơi ngạc nhiên, sau đó dần dần hôn sâu hơn.
Lần lượt từng người bước ra khỏi cửa, mỗi người đều có công việc riêng của mình, về tính tình, cả hai đều có thiên hướng sống độc lập, dù là khi yêu, tâm tính cũng không thay đổi là bao, đối với chúng tôi mà nói, thân mật, quấn quýt bên nhau không thể tách rời thật sự chỉ là điều diễn ra trong tiểu thuyết.
Tôi đi taxi đến nhà Phác Tranh, không thấy anh đâu cả, nhưng cũng không bất ngờ khi thấy mẹ điện thoại, bảo tôi quay lại Giản gia, tôi đồng ý. Tôi không hiểu những ân oán tình thù của người lớn, mà cũng không muốn hiểu, chỉ là, bà là mẹ tôi.
Mái ngói đỏ tươi, dãy hành lang dài uốn lượn, vườn cây xanh tươi râm mát, thấy cảnh mà không thấy người.
Người giúp việc nhìn thấy tôi cũng không mấy ngạc nhiên, mời tôi vào trong.
Trong phòng khách có Giản Chấn Lâm, Thẩm Tinh Du, một vài người không quen biết, cùng với... Tịch Hy Thần tao nhã ngồi một bên.
Giản Chấn Lâm nhìn thấy tôi, liền vịn vào Thẩm Tinh Du để đứng dậy.
“Quay về là tốt rồi, quay về là tốt rồi...” Giọng ông già nua nhưng vẫn nghiêm cẩn.
Tôi siết chặt nắm đấm, để tránh tỏ ra yếu đuối trước con người này, chỉ có điều, cái dạ dày đáng ghét cứ ùng ục suốt từ lúc tôi đẩy cánh cửa bước vào, chút cháo hoa bị ép ăn sáng nay có lẽ đến giờ đã bốc hơi hết.
“Đây có phải là Tiểu Kiệt không? Đã thành thiếu nữ rồi cơ đấy, bác là bác Ninh đây, cháu còn nhớ không?”
“Ông Ninh, ông đừng dọa con bé nữa.” Một người đứng tuổi khác.
“Xem ông Từ nói kìa, hồi con bé còn nhỏ, tôi bế nó suốt đấy!” Người đàn ông họ Ninh mỉm cười đứng dậy, có vẻ là một quan chức khôn khéo.
“Tiểu Kiệt nhà chúng tôi ở nước ngoài suốt, sợ là không nhận ra ông.” Thẩm Tinh Du cười nói.
“Thanh niên ngày nay đều thích chạy sang nước ngoài sinh sống, giống thằng nhóc nhà chúng tôi, sang Mỹ ba năm, quay về ngay cả gọi tiếng cha cũng không quen.”
“Ninh nhị công tử còn trẻ mà năng động quá!” Thẩm Tinh Du cười.
“Năng động gì đâu, cả ngày chẳng chịu làm ăn gì, hai mươi tám tuổi rồi mà vẫn chưa thấy dẫn cô nào về ra mắt. Như cháu Hy Thần đây mới thật hợp lòng tôi, nếu có được cậu con trai như thế, bắt tôi sống ít hơn vài năm tôi cũng sẵn sàng.”
“Hy Thần thì, đến tôi là dì mà còn thấy tự hào nữa là.”
“Ha ha, Tiểu Thẩm, bà nói chuyện thật thú vị.”
“Ông Ninh quá khen rồi, tôi cũng chỉ nói sự thật thôi mà.”
Tịch Hy Thần chỉ yên lặng ngồi đó, không tham gia bất cứ điều gì, thản nhiên như không liên quan đến mình.
Thẩm Tinh Du mỉm cười quay sang tôi, “An Kiệt, đừng đứng mãi thế, vào đi, vào đi, hôm nay xem như có duyên, hai bác đây đều đến thăm bố con.”
“Tiểu Kiệt...” Ánh mắt Giản Chấn Lâm lộ rõ vẻ áy náy.
“Ông Giản.” Cuối cùng, tôi nói, “Ông diễn kịch mãi mà không cảm thấy... kinh tởm à.”
“An Kiệt!” Thẩm Tinh Du không ngờ tôi lại nói thế, kinh ngạc hét lên, nhưng ngay sau đó nhanh chóng dịu giọng: “Sao con có thể nói như thế với bố mình?”
“Tinh Du.” Giản Chấn Lâm vỗ vỗ vào vai Thẩm Tinh Du, “Là chúng ta có lỗi với con...”
“Chấn Lâm, Tiểu Thẩm, nhìn hai người xem, ngay cả con cái cũng phải thấu hiểu một chút chứ! Tiểu Kiệt, bác Ninh sẽ làm chỗ dựa vững chắc cho con, không phải sợ gì cả.”
“Nếu không có việc gì nữa thì phiền ông Giản nói giúp với mẹ tôi là tôi đã đến rồi.” Tôi đang định quay người thì Thẩm Tinh Du gọi giật lại: “Con bé chuyện gì thế không biết!”
“Tiểu Thẩm.”
“Mọi người cũng thấy rồi đấy, muốn sống hòa hợp với nó, nhưng tính cách nó kỳ cục quá, cố gắng thế nào cũng không vừa lòng nó.” Thẩm Tinh Du bực tức ngồi xuống sofa.
Tịch Hy Thần ngớ ra một lúc rồi nâng cằm tôi hôn đến nghẹt thở, phút chốc nhiệt độ trong phòng như ấm lên, hơi thở của hai người hòa vào làm một, cho đến khi môi và lưỡi đau rát, tôi mới định thần lại, cẩn thận đẩy anh ra, “Đây là văn phòng mà.” Tôi thận trọng nhắc nhở nhưng giọng điệu không quyết liệt lắm.
Giọng anh cũng khàn khàn, “Em nói muốn đền cho anh mà.” Đặc mùi vị lên án.
Nhà hàng Hoa Thịnh bài trí theo phong cách phương Tây. Chúng tôi đến khá sớm nên khách chưa đông lắm,
Tịch Hy Thần lại đặt bàn đôi trong khu vực dành cho các cặp tình nhân nên càng yên tĩnh hơn.
“Sao tự nhiên hôm nay anh lại muốn đi ăn ở ngoài thế?” Tôi hỏi. Thật ra tôi và Tịch Hy Thần cũng biết nấu nướng một chút, tuy trình độ không cao nhưng cũng có thể chấp nhận được, cho nên bình thường rất ít khi đi ăn ở ngoài như thế này.
“Để chúc mừng.”
“Em nhớ là sinh nhật của anh đã qua rồi, còn sinh nhật của em là mùa thu cơ mà.”
Tịch Hy Thần mỉm cười, ánh mắt ấm áp, “Đôi khi chúc mừng cũng đâu cần lý do, hay là...” Anh tủm tỉm, “Chúng ta cứ coi đây là một cuộc hẹn hò đi.”
“Gọi thêm một chai champagne nhé?” Tôi vui vẻ.
“Không, em quên à, em không uống được rượu mà.”
Tôi than thở: “Tịch Hy Thần, anh khiến em có cảm giác mình bị rơi vào một cái bẫy, sau đó không sao trèo lên được.”
“Vậy thì, cô Giản, tôi cần phải thông báo cho cô biết rằng, tôi cũng rơi vào cái bẫy đó, và còn không muốn ra.” Lúc này, ánh mắt Tịch Hy Thần chan chứa yêu thương và chân thành.
Tôi cúi đầu, gượng gạo tránh né ánh mắt đó.
Tịch Hy Thần mỉm cười, rồi gọi nhân viên phục vụ đến gọi món.
Nghe anh gọi món, tôi không kìm được, nói chen vào: “Ngay cả chuyện em thích món ăn úc anh cũng biết à?!” Không thể tin nổi, rốt cuộc anh chàng này còn biết những gì về tôi nữa?
“Cô Giản, tôi đã thích cô suốt mười hai năm cơ đấy!” Đang xem thực đơn, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt đen láy, ngữ điệu nhẹ nhàng, chân thành.
Cô phục vụ đỏ mặt rời đi. Tôi không nói được gì, một lần nữa “tránh né” ánh mắt anh, cụt hứng quay sang ngắm nghía cách bài trí của nhà hàng, ánh mắt chợt thấy một bóng dáng quen thuộc, mà người đó cũng nhìn thấy tôi.
“An Kiệt?!” Mạc Gia Trân chạy đến, đôi mắt ngỡ ngàng mở to.
“Gia Trân.” Tôi mỉm cười đứng dậy.
“Cậu về khi nào thế?!” Gia Trân xúc động kéo tay tôi, “Ý mình là, về sao không báo với bọn mình một tiếng?”
“Vài hôm trước, mình không muốn làm phiền cậu.” Tôi liếc nhìn Tịch Hy Thần.
“Nói gì thế!” Lúc này Mạc Gia Trân cũng chú ý đến người ngồi đối diện tôi, lập tức nhe nanh múa vuốt, “Vị này là ai thế?”
“Tịch Hy Thần, là... là bạn trai của mình.”
Mạc Gia Trân tuy ngạc nhiên nhưng cũng không quên quay sang Tịch Hy Thần, lịch sự gật đầu chào, “ừm, xin chào.” Tôi chưa từng thấy Gia Trân dè dặt với ai như thế bao giờ.
Tịch Hy Thần khẽ gật đầu.
“Bùi Khải cũng ở đây.” Gia Trân chỉ ra phía sau, “Có muốn qua đó ngồi
“Không cần.”
“Diệp Lận không có ở đó đâu.” Gia Trân buột miệng nói, sau đó ý thức được là Tịch Hy Thần đang ngồi đây, cô vội vàng chữa lại: “Là một vài bạn học thời trung học, hề hề, có lẽ cậu cũng không nhớ hết đâu.”
Tôi mỉm cười không nói gì.
“Vậy không làm phiền nữa, mình đi trước đây.” Gia Trân có vẻ xấu hổ, “Hôm nào hẹn cậu cùng ăn cơm.”
“ừ.”
Nhìn Mạc Gia Trân đi xa, tôi đang định quay lại ngồi ngay ngắn thì đột nhiên Tịch Hy Thần đứng dậy kéo tay tôi đi về phía trước.
“Sao thế?”
Không lâu sau, anh đã kéo tôi đến bức tường phân cách được bài trí rất đẹp ở phía sau, ở đây rất ít người, lại còn có bức tường đá làm bình phong, có thể nói là một vị trí khá hẻo lánh. Tôi đang định ngẩng lên hỏi thì đã bị đôi môi nóng bỏng của anh áp vào, êm dịu nhưng cũng mạnh mẽ.
“Em vừa mới chau mày.” Ngón tay tao nhã xoa xoa ấn đường của tôi, ánh mắt lành lạnh nhìn tôi.
“Vâng?”
Đôi môi tôi lại bị ép nhẹ xuống, “Nhưng mà, anh thích cái danh hiệu đó.” Khoảnh khắc ấy, ánh mắt lành lạnh đã được thay thế bằng nụ cười dịu dàng, “Cho nên, anh tha thứ cho em tội chau mày vì gã đó, nhưng, không được lặp lại một lần nữa đâu đấy!”
Sáng nắng chiều mưa (2) Trong đầu tôi lúc này chợt lóe lên cụm từ đó.
Chú thích:
(1) Lợi dụng việc công để trả thù việc riêng.
(2) Thành ngữ chỉ những người không muốn chấp nhận sự thật.