Nơi Nào Đông Ấm

Chương 6 :

Ngày đăng: 02:05 19/04/20


Tôi đi đằng sau, cách anh ta một mét, dù không thích nhưng cũng không có sự lựa chọn nào khác. Tôi cúi xuống mở điện thoại, không ngạc nhiên khi thấy không có tí sóng nào.



“Độ dài của mật đạo không quá một trăm mét, nếu đường chia nhánh thì chúng ta sẽ mất thêm một chút thời gian.” Lại là một câu không chủ ý giải thích.



“Nếu cuối cùng vẫn không có đường ra thì sao?” Tôi cố tình nêu ra tình huống xấu nhất.



Bóng dáng cao gầy kia chợt dừng lại, quay người nhìn thẳng vào mắt tôi, ngọn lửa trong mắt anh ta không ngừng lay động, “Anh sẽ đưa em ra.”



“Anh chắc được mấy phần?”



“Anh sẽ đưa em ra.” Anh ta lặp lại lần nữa, giọng lạnh nhạt.



Tôi cười nói: “Chính xác, tôi cần phải ra khỏi đây.” Ngừng lại một lát, tôi nói tiếp: “Tôi nghĩ anh Tịch biết lý do tại sao rồi đấy.” Tôi không sợ chết, đúng thế, nhưng bây giờ, tôi không muốn chết, không muốn chết ở đây... trước mặt con người này!



Sắc mặt Tịch Hy Thần trở nên u ám, “Đi thôi!”



Ngọn đuốc trước mặt lắc lư theo bước chân, tôi ngập ngừng một lát rồi mới cất bước, đi được khoảng gần mười mét, bờ tường ẩm ướt có vẻ rộng hơn, rêu xanh cũng dày đặc hơn.



“Mặt đất trơn lắm, cẩn thận đấy!”



Cứ nghĩ anh ta sẽ im lặng suốt chứ! Tôi nhích từng bước theo sau bóng dáng bị ánh lửa kéo dài ra đó, không hề đáp lời. Nói thật là tôi đã hơi đuối sức - thể lực của tôi vốn yếu ớt, lại đi đi lại lại cả ngày hôm nay nên sớm đã mệt mỏi rã rời, cuối cùng còn bị rơi vào khu địa đạo này!



Ban đầu, tôi lặng lẽ vịn tay vào tường để đi, hy vọng có thể tiết kiệm chút sức lực. Trước khi tìm được lối ra, nhất định tôi sẽ không gục ngã trước mặt anh ta.



Vài phút sau, khoảng cách giữa hai bên tường đột nhiên mở rộng, chúng tôi bước vào một cái sân rộng hình tròn, trống rỗng, vách tường đổ nát, trên bề mặt khắc những họa tiết chạm nổi, không thể coi là nghệ thuật được bởi chúng rõ ràng rất thô sơ, như thể chỉ vì không muốn bức tường quá đơn điệu nên khắc bừa vào thôi, không khí nồng nặc mùi rượu, không nghi ngờ gì nữa, đây chính là hầm trữ rượu của giới quý tộc thời Trung cổ.



Tịch Hy Thần đã tiến vào trong sân thăm dò địa hình, ở đó có hai lối đi, tôi đi theo, nhìn một lát rồi chọn lối bên trái.



“Đợi một chút.”



Tôi xoay người, con dao tiện ích xẹt nhanh về phía bên phải của tôi, tôi nhìn anh ta cười, nói rất chậm: “Đừng có chạm vào tôi, Tịch Hy Thần.” Cảm xúc của tôi đã lên đến cực điểm, vì môi trường này, vì con người này...



Trong phút chốc, tất cả mọi thứ như chết lặng. Anh ta nhìn tôi, vẻ lạnh lùng, trong cặp đồng tử dần dần hiện lên nỗi giận dữ và đau xót. Một giây sau, cánh tay gân guốc kéo mạnh tôi ngã vào lòng anh ta, bờ môi anh ta áp chặt vào môi tôi, nụ hôn tràn ngập bi thương. Tôi phát hoảng, vùng vẫy, ngược lại, anh ta càng ôm chặt hơn, đầu lưỡi nóng bỏng và ẩm ướt thọc sâu vào miệng tôi, mút mát như thể người lữ khách mút giọt nước suối cuối cùng trên sa mạc, cuồng nhiệt, bất chấp tất cả! Một Tịch Hy Thần như thế, tôi chưa từng thấy bao giờ, thật khiến người ta sợ hãi!



... Tôi hung hãn cắn mạnh một cái, vị tanh tanh ngọt ngọt trộn lẫn mùi bạc hà dần dần lan tỏa. Anh ta ngẩng lên, ánh mắt rừng rực như ngọn lửa khóa chặt lấy tôi. cố kìm nén sự hoảng loạn trong lòng, tôi nhếch môi, mắt nhìn thẳng vào anh ta, vốn nghĩ mình không dễ bị tấn công, kết quả vẫn bị anh ta làm cho kích động!



“An Kiệt...” Anh ta giơ tay vuốt má tôi, “Anh phải làm gì thì em mới tha thứ cho anh? Mới không hận anh,không cự tuyệt anh nữa?”



Câu nói đó, giọng điệu khiêm nhường đó, ánh mắt thành khấn đó khiến trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt, đau đớn.




Ngón tay chạm nhẹ vào chồ vết thương không sâu lắm, rồi dừng lại nơi trái tim đang phập phồng theo từng nhịp thở.



“Anh nên đâm vào chổ này này.” Tôi nói, cảm thấy toàn thân anh ta trở nên căng thẳng, ngay cả sự phập



phồng bên dưới ngón tay đang chạm trên ngực anh ta dường như cũng dừng lại. “vết thương quá nông, sau khi rút dao ra máu mới từ từ chảy, khi đâm bàn tay lại nắm vào lưỡi dao, khiến máu trong lòng bàn tay chảy ra, giống như bị thương nặng. Tôi không biết thì ra anh Tịch lại có tài diễn kịch như thế.”



Không có tiếng đáp lại, trọng lượng cơ thể từ từ ép xuống, hơi thở phảng phất mùi rượu phả qua tai tôi, thân thể nóng hừng hực, mồ hôi nhóp nháp khiến tôi vô cùng khó chịu, cố sức đẩy anh ta ra.



Tịch Hy Thần đứng không vững, ngã vào vách tường đá, tay phải trượt qua các mỏm đá trên bề mặt tường, vết thương chưa kín miệng lại toạc ra. Rất lâu sau, không có tiếng động nào.



Anh ta d người vào vách tường, đầu tóc rối bù, thần sắc u ám, máu ở bàn tay phải từ từ rỉ xuống, từng giọt, từng giọt, “Đúng, khổ nhục kế, mặc dù là kế cũ, nhưng đối với em vẫn có tác dụng.” Tịch Hy Thần nhìn tôi, sau đó mỉm cười, “Bởi vì Giản An Kiệt tuy lạnh lùng nhưng cũng dễ... mềm lòng.”



“Em không muốn chết cùng anh ở đây, phải không? Cho nên con dao đó không đâm thật, em phải vui mừng mới phải chứ!”



Anh ta nói thế là có ý gì? Cười nhạo sự bất lực của tôi? Đúng! Cái nơi quỷ quái này, nếu không có anh ta dẫn đường thì thực sự tôi không thể ra được.



Cơ thể Tịch Hy Thần từ từ di chuyển sang bên trái, rồi lại ngồi xuống.



“Đây chính là bậc thang, em đi lên đi.” Bậc thềm đá ẩn trong bóng tối, gần như không thể nhìn thấy, đột nhiên có tiếng “rầm rầm” vang lên, giống như một kỳ tích, lời anh ta vừa dứt thì phiến đá trên nóc thềm tách ra, một luồng sáng từ cửa động rọi xuống.



Tôi giơ tay che mắt cho đỡ chói, sau khi thích nghi với



ánh sáng mới quay đầu lại nhìn anh ta, “Anh không đi à?”, mặc dù lúc này bản thân không hề muốn quan tâm đến anh



Anh ta ngồi dựa vào tường, lạnh lùng cười, nói: “Thềm đá đã lâu không tu sửa, em đi thử xem sao? Với lại, anh chết cũng có liên quan gì đến em đâu?”



“Đúng là chẳng liên quan chút nào cả!” Mặc dù tôi buột miệng thốt ra như vậy, nhưng không thể phủ nhận nỗi do dự trong lòng.



“Hay em còn lưu luyến? Ồ, “Sinh không cùng ngày, chết cùng mồ”, cũng lãng mạn đấy chứ!” Giọng nói đều đều mai mỉa thốt ra những lời lẽ vô sỉ làm tổn thương người khác.



Tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc, mặc kệ anh ta, rồi thế nào anh ta cũng sẽ lên được thôi! Tôi lê tấm thân mệt mỏi bước trên những bậc thềm đá lởm chởm. Khi lên đến bậc thang cuối cùng, dưới chân là mặt đất xa cách đã lâu, cảm giác chết đi sống lại khiến tôi cảm thấy như đây không phải là sự thực.



Dù không muốn quan tâm, nhưng tôi vẫn không kiềm chế được, đưa mắt nhìn xuống dưới.



Trên môi anh ta là nụ cười ảm đạm, khóe miệng trào ra một dòng máu đỏ, ánh mắt thất thần, thân thể từ từ đổ nghiêng xuống, kèm theo đó là những tiếng động “rầm rầm”. Trong lúc tôi đang không biết phải làm thế nào thì phiến đá bên chân đột nhiên đóng lại, bụi bay mù mịt, tiếng máy móc cũ kỹ ma sát nhau cũng ngừng hẳn, cổng mật thất khép lại như cũ, không dấu vết, như thể trước nay chưa từng tồn tại.



“Anh chết cũng có liên quan gì đến em đâu?” Bên tai tôi đột nhiên dội lại câu nói đó. Tình cảnh hoang đường này chẳng khác gì sinh ly tử biệt.