Nơi Nào Đông Ấm

Chương 8 :

Ngày đăng: 02:05 19/04/20


Cảm thấy hành lang phía trước có tiếng bước chân, tôi ngẩng lên, ánh mắt người đối diện rõ ràng hơi ngạc nhiên.



Bất cứ ai lúc nửa đêm nhìn thấy người khác ngồi ở trước cửa phòng khách sạn của mình thì cũng đều ngạc nhiên thôi, hơn nữa, con người ở trước mặt này đã từng sai hẹn.



“Tôi không có chỗ nào để ngủ, chìa khóa ký túc có lẽ đã bị rơi ở phòng triển lãm.” Tôi đứng dậy, phủi phủi bụi trên người.



Anh ta nhìn tôi chăm chú.



Tôi gượng cười, bản thân chưa bao giờ làm việc liều lĩnh, đây có thể được tính là lần đầu tiên, “Nếu anh cảm thấy không tiện...”



“Không, không có gì bất tiện cả.” Anh ta kéo tay tôi, “Chỉ là anh cảm thấy hơi được... sủng ái thì vừa mừng lại vừa lo thôi.”



“Thực ra, nếu có thể, anh hãy cho tôi mượn tiền để tôi đi thuê phòng...”



“Đây cũng là khách sạn mà.” Anh ta quay người sang mở cửa, sau đó nghiêng người để tôi bước vào, “Đợi anh lâu rồi phải không?”



“Cũng bình thường.” Chỉ là ngồi hơi khổ một chút, chuyện như thế này không phải mới xảy ra lần đầu. Trước đây, khi không vào được ký túc, nếu trên người có tiền thì tôi thuê khách sạn ngủ, nếu không có tiền thì ra chiếc ghế băng trên đường phố Paris ngồi suốt đêm. Tôi cảm thấy cần phải nói cho rõ ràng: “Muộn thế này còn đến làm phiền anh, sáng mai tôi sẽ đi sớm.”



Anh ta nhìn tôi, “Em trước nay chưa bao giờ làm phiền anh.”



Tôi không quan tâm lời anh ta nói có ngụ ý gì, đi vào phòng khách, vừa dựa vào chiếc sofa mềm mại đã cảm thấy tất cả những mệt mỏi ùn ùn kéo đến, rót một cốc nước rồi đưa cho tôi.



“Mệt lắm à?” Anh ta ngồi xuống cạnh tôi.



“Hơi mệt.” Thực ra chủ yếu là do hai hôm trước ở Lyon không ngủ được mấy... Bởi vì hiểu ra được vài chuyện nên tôi mất ngủ hai đêm. Tôi nhắm mắt lại, rất lâu sau mới nghe thấy anh ta nhẹ nhàng nói: “Đi vào giường mà ngủ, nằm ở đây sẽ không thoải mái.”



“Tịch Hy Thần.” Tôi mở mắt nhìn anh ta, ánh mắt anh ta rất dịu dàng và hơi dè dặt.



“Ba hôm trước tôi đi thăm bác sĩ đã chăm sóc tôi trước đây.”



Lông mày anh ta nhíu lại.



Tôi thở dài, “Chẳng phải rõ ràng tôi đã mắc nợ anh cả đời này hay sao?”



Những lúc không cần phải vòng vo, anh ta liền không làm ra vẻ mơ hồ nữa, về điểm này thì anh ta rất giống tôi.



“Đúng, em bất mãn à?”



Tôi lắc đầu, “Không, tôi không đến nỗi rẻ tiền còn khoe mẽ đâu.” Tôi nói thật lòng: “Cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm cho tôi... Anh nhờ cô ấy giúp tôi, đôi chân của tôi mới không bị tàn phế, tay trái còn có thể vẽ tranh. Tất cả những điều đó, nói thẳng ra, đều do anh giữ lại cho tôi, tôi rất cám ơn anh, nhưng, ngoài sự cảm kích ra...”



“Em không cần phải nói hết ra như the!” Anh ta đột nhiên đứng dậy, ngắt lời tôi, “Đừng nói hết ra nữa!”



Tôi đứng lên, bỗng nhiên anh ta lùi lại một bước, “Em nghỉ ngơi đi, anh đi đặt phòng khác.” Nói xong, anh ta quay người rời đi.



Thậm chí tôi còn không kịp gọi anh ta lại, không biết làm thế nào đành ngồi xuống sofa. Phải đối diện với căn phòng khách lặng thinh khiến tôi hơi ngẩn ngơ, bàng hoàng, thì ra có một số vấn đề khi trực tiếp đối mặt lại không đơn giản như trong tưởng tượng. Nhưng, không biết anh ta có nhận ra tôi nói những lời này với vẻ hơi do dự hay không.



Tôi định đợi anh ta quay về, nhưng cuối cùng vẫn không thắng được cơn buồn ngủ, chìm vào giấc ngủ mơ màng. Hơn ba giờ sáng, tôi đột nhiên tỉnh dậy, thấy mình đã nằm yên vị trên chiếc giường ấm áp trong phòng ngủ, xung quanh yên tĩnh, không có lấy một hơi thở. Tôi đứng dậy ra rửa mặt, nhìn thấy mình trong gương mà lần đầu tiên cứ ngỡ... đó không chắc là mình.



Sáng hôm đó tôi rời đi từ rất sớm, đồng nghĩa với việc không gặp mặt Tịch Hy Thần.



Hai hôm sau cũng là lúc phải lên đường đi Phần Lan, nói thực là nếu không đi sang bên cô thì tôi không biết phải xoay xở thế nào. Đặt vé tàu xong, trên người tôi còn đúng bảy mươi euro. Quay lại ký túc thì trời đã tối, cô bạn cùng phòng người Singapore là Lương Ngải Văn cũng có nhà, tên của cô ấy gần đây tôi mới cố gắng nhớ được, thật ra cũng chẳng cần phải nhớ làm gì.



“Sao lúc nào cũng có nam sinh đến tìm cậu thế? Rõ ràng trông cậu tẻ nhạt chết đi được.” Cô ấy quăng lá thư ra, “Một người Mỹ ở khoa Luật gửi cho cậu đấy, à, mình chỉ cần một tách cà phê giá rẻ thôi.”



Tôi nhìn chiếc phong bì màu xanh lam, “Cậu thích thì cho cậu đấy.”



Cô ấy tỏ ý chẳng thèm, “Con mắt của mình đòi hỏi hơi cao đấy! Ai thèm cái lão người Mỹ nhìn như khỉ đột ấy chứ!”



Tôi mỉm cười, đứng dậy đi rửa tay. Chuông điện thoại vang lên, nhìn số điện thoại biết ngay là anh ta, tôi bèn đi ra hành lang nghe điện.



“An Kiệt, bây giờ em có rỗi không?”



“Có chuyện gì?”



Bên kia đầu dây hơi do dự, “Bây giờ anh đang ở bệnh viện, em có thể qua đây không?”



“Bệnh viện?” Tôi hơi ngạc nhiên, trong lòng lo lắng.



“Ai đang nằm viện?” Lương Ngải Văn nói xen vào.



Tôi liếc nhìn cô ấy, hành động thật là kỳ quái, “vết thương cũ lại tái phát à?”



“Không phải.” Tôi nghe thấy anh ta khó chịu rên lên một tiếng, “Nếu em không rỗi thì thôi.”



“Đợi đã.” Tôi nghe thấy anh ta định ngắt điện thoại, “Ở bệnh viện nào?”



Nửa giờ sau, tôi vội vàng gọi taxi đi vào viện. Đến cổng viện gọi cho anh ta thì toàn thấy tắt máy, tôi đành phải vào phòng y tá trực hỏi.



“Anh Elvis à? Bây giờ anh ấy đang ở trong phòng phẫu thuật.” Cô y tá chỉ về phía phòng phẫu thuật đang sáng đèn. “Cô có thể ra ngoài đợi một lúc.”



“Phẫu thuật? Sao lại nặng như thế?” Tôi vốn nghĩ là do vết thương cũ tái phát.



“Tai nạn giao thông, chân bị gãy xương. Xin hỏi, cô có phải là người nhà của anh ấy



Không phải.”
“Vâng.”



Cô khẽ thở dài, “An Kiệt, cô tin con, tin rằng con biết rõ mình phải làm gì.”



Tôi lắc đầu, cầm tay cô và tiếp tục bước đi, “Không tính đến tiền bạc, thời gian con bị tạm giam vì xảy ra vụ án của bạn con, khi đó cô đang ở Đức không thể đến kịp, nhưng lại có người lấy danh nghĩa là cô đến giúp con, còn nữa, khi tay phải của con bị thương, bác sĩ Marie đã xuất hiện, cô ấy nói mình là tình nguyện viên người Thụy Sĩ, nhưng thực tế cô ấy là người quốc tịch Mỹ, mà lại đến Pháp đúng lúc con bị thương, càng phi lý hơn là, Marie hoàn toàn không phải tình nguyện viên, cô ấy là bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình rất nổi tiếng ở Mỹ.”



Cô mở miệng vài lần, cuối cùng chỉ lắp bắp được một câu: Một người không thể có được bản lĩnh lớn như thế.”



“Vâng, thậm chí đằng sau còn liên quan đến chuyện thuốc gây nghiện.” Tôi cân nhắc từng câu chữ, “Cho nên bây giờ con luôn nghĩ xem liệu có khả năng đó không. Vì anh ấy khiến con cảm thấy có quá nhiều chuyện trùng họp, trùng họp đến mức... không có một kẽ hở nào, nếu không để ý, suy xét thì con nghĩ cả đời cũng không biết được.”



Cô chau mày, thần sắc trang nghiêm, “Đứa trẻ đó... sáu năm trước cô chỉ gặp vài lần, nói đúng ra là không thân thiết, trên thực tế, nếu đem ra so sánh thì việc con không thích người khác gần gũi chỉ là vẻ bề ngoài, còn cậu ta mới đích thực là một người lạnh lùng.”



“Cô muốn nói gì?” Tôi khẽ thở dài.



“An Kiệt, trước đây con rất hận con người có tên Tịch Hy Thần này đúng không?”



Tôi cúi đầu, không trả lời trực tiếp.



“Nhưng bây giờ con lại muốn chuyển hận thành yêu?”



Tôi ngẩng đối diện với ánh mắt truy cứu và đầy lo lắng của cô, “Cô...”



“Mặc dù đến giờ cô vẫn chưa hiểu rõ con người cậu ta, nhưng An Kiệt, cô có thể khẳng định với con là cậu ta hoàn toàn không thích hợp với con... Cậu ta quá phức tạp, đúng thế, quá phức tạp, nếu tất cả những gì con nói, hay còn nhiều hơn thế nữa, đều do một tay cậu ta làm thì cô chỉ có thể nói, cậu ta thật lợi hại.”



Tịch Hy Thần đứng trước cửa sổ, ngón tay thon dài nghịch nghịch cành hoa bách hợp. Chiếc áo bệnh nhân đã được cởi ra, thay bằng một bộ quần áo màu cà phê giản dị, gương mặt anh tuấn trong buổi sớm mai đượm vẻ u sầu,mái tóc đen mềm mại vẫn chưa chải phủ trên trán, xõa xuống cả mắt.



Hôm qua tôi không đến bệnh viện, anh cũng không gọi điện cho tôi, có một số chuyện, tôi và anh đều quá thận trọng, dè dặt.



Tôi bước đến nhấc cành hoa bách hợp lên, thế vào đó một cành hoa hồng trắng mới.



Tịch Hy Thần mỉm cười, quay đầu lại nhìn tôi, như thể sớm biết tôi đã đến, hai giây sau lại quay sang nhìn cành hoa hồng trắng, “Đúng là một cô gái không biết nghe lời.”



“Đã thành thói quen rồi.” Tôi nói, nhưng không chắc chắn anh muốn ám chỉ đến việc mua hoa hay điều gì khác.



“Đưa anh đi dạo một lúc được không?” Anh kéo tay tôi, giọng nhẹ nhàng nhưng không cho phép từ chối. Có những lúc tôi cảm thấy Tịch Hy Thần còn bá đạo hơn cả Diệp Lận.



“Ngày kia em sẽ đi Phần Lan.”



Bàn tay nắm lấy tay tôi càng siết chặt hơn.



“Ngày mai ra viện rồi.” Tôi lại độc thoại, “Khi nào anh quay về Trung Quốc?”



“Cô của em cũng đến Pháp rồi phải không?” Tịch Hy Thần vén lọn tóc mai lòa xòa vào mắt tôi ra sau tai.



Cuộc đối thoại giữa tôi và anh luôn có những chỗ khó nói, chỉ biết lẩn tránh, rất lâu sau tôi mới gật đầu, “Đến hôm qua.” Tôi không hề hỏi tại sao anh biết chuyện này, rất nhiều chuyện, dường như đã trở thành quy ước ngầm, anh không nói, tôi cũng không bao giờ hỏi.



“Nếu là cô của An Kiệt, vậy, anh có nên đến thăm không?”



Tịch Hy Thần khẽ thở dài, “Nói chuyện với anh, lần nào cũng phải đắn đo suy nghĩ như vậy sao?” Ngón tay anh vuốt lên má trái tôi.



Ngón tay lạnh cóng của anh làm tôi giật mình, tôi né tránh một cách vô thức.



Lúc này, tôi nhận thấy rõ trong ánh mắt anh có chút xa lạ và cay đắng.



Vài giây sau, giọng điệu lạnh lùng quen thuộc lại cất lên: “Anh biết rồi.”



Lòng tôi bỗng thấy trĩu nặng, “Hôm qua anh bảo em đến sớm.” Lúc này tôi chỉ muốn nói gì đó để phá vỡ sự ngột ngạt.



“Lạnh lùng, nhưng cũng dễ mềm lòng, vậy mà tại sao lúc này anh lại không thấy thích sự mềm lòng của em nhỉ?” Khóe môi đầy vẻ tự ti, ánh mắt u sầu, “An Kiệt, em vẫn như xưa... Thật sự ngoài không còn hận ra, đối với anh, đối với Tịch Hy Thần, em chẳng có cảm giác gì khác phải không?”



Tôi nhìn anh, không nói gì, thực sự cũng không biết phải đáp lại thế nào.



“Ngày kia... vậy thì ngày kia anh cũng đi.”



Câu nói của anh không hiểu sao lại khiến tôi tức giận, tôi giằng tay ra và bước về phía cửa.



“An Kiệt!” Cánh tay phía sau kéo tôi lại, ôm chặt lấy tôi, cười khổ, “Chúng ta cãi nhau đấy à?”



Tôi ngẩn người, vì hành động của anh, cũng vì hai từ... “cãi nhau” trong câu nói của anh, cãi nhau, không phải là mỉa mai, châm chọc.



Cánh tay đang ôm ngang eo đặt nhẹ lên vai tôi, xoay người tôi lại đối diện với anh, ngón tay thon dài như của nhạc công nâng cằm tôi lên, đôi môi nhẹ nhàng đặt xuống, thật dịu dàng và êm ái. Anh nhẹ nhàng mút mát bờ môi tôi, đầu lưỡi dần thọc sâu vào khoang miệng tôi khám phá. Trước nay tôi thường không hứng thú với những nụ hôn, ngày trước mỗi khi Diệp Lận hôn tôi cũng vậy, nhưng khi Tịch Hy Thần hôn, tôi lại có cảm giác rất khác lạ, trống ngực đập thình thịch, không chán ghét, thậm chí còn thấy đê mê.



Những ngón tay anh luồn vào trong tóc tôi, nụ hôn mơn man như dòng nước, từ nhẹ nhàng, êm dịu đến mãnh liệt, quấn quýt không rời.



Tôi không kìm lòng được, bị cuốn theo nụ hôn đó, đôi mắt anh bỗng mở to, hừng hực như một ngọn lửa, anh khẽ rên lên một tiếng, nụ hôn càng cuồng nhiệt hơn.



“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi! Tôi không cố ý!” Giọng của Bella vang lên cùng tiếng đóng cửa vội vàng.



Rất lâu sau, không khí bối rối đã lắng xuống, Tịch Hy Thần mới khẽ thở dài, “Lần nào cũng có người đến làm phiền.” Vùi đầu vào tóc tôi, anh cất giọng khàn khàn, “Tự dưng lại thấy nhớ cái địa đạo đó, chí ít ở đấy hôn em cũng không bị gián đoạn.”



Chú thích:



(*) Tên một phần mềm chat phổ biến ở nước ngoài.