Nơi Nào Hạ Mát

Chương 17 : Trẻ thông minh sẽ được ăn kẹo

Ngày đăng: 21:45 18/04/20


Tôi nghĩ Tổng giám đốc Tịch nhất định là người rất có mắt nhìn người, tiêu chuẩn chọn người yêu chắc phải cao lắm!”



“Này, cô đừng nghĩ nữa, người ta kết hôn từ lâu rồi.”



“Hả?... Thật chẳng thú vị chút nào.”



“Này, cô định làm người thứ ba hả?”



“Tôi là loại người đó sao? Nhưng nói thật, sao anh ấy kết hôn sớm thế nhỉ?”



“Nói cũng đúng! Tuấn tó, lại là con nhà gia thế, tuổi đó thế mà đã kết hôn thì đúng là sớm thật.”



“Chán quá, chán quá! Ôi, mối tình đầu của tôi!”



“Haizz!”



“Giám đốc Niên, cho tôi hỏi anh câu cuối cùng nhé... Anh ấy thực sự đã kết hôn rồi sao?”



“Tất nhiên là rồi!”



“Câu hỏi cuối cùng thứ hai nữa... Liệu... có gì có thể chia cắt họ không?”



“Cơ bản là không thể.”



“Cơ bản? Vậy nghĩa là vẫn có thể có?”



“Cô nương ơi, trong tất cả các cuộc hôn nhân tan vỡ, nếu có người thay lòng đổi dạ thì tôi có thể khẳng định chắc chắn với cô rằng tuyệt đối không phải từ phía những người đàn ông chúng tôi.”



Thật đau đớn!”



Niên Ngật lắc đầu, ngước nhìn khuôn mặt nữ phó giám đốc xinh đẹp đã làm việc cùng suốt nửa năm qua, ánh mắt thể hiện niềm tiếc nuối sâu sắc.



Đúng lúc đó có người gõ cửa bước vào. Vừa nhìn thấy, Niên Ngật đã vô cùng kinh ngạc: “Sao em lại đến đây?”



“Anh ấy không có trong phòng làm việc. Thư ký Chân nói anh không bận, em có thể vào. Sorry, em có làm phiền hai người không?...” Đối phương tỏ vẻ ngại ngùng.



“Không, không, có gì đâu mà phiền.” Niên Ngật bước đến, tỏ ý mời cô ngồi xuống sofa. “Cậu ấy đang họp. giơ tay lên xem đồng hồ: “Chắc cũng phải một lúc nữa, có cần anh vào nói với cậu ấy một tiếng không?”



“Không cần, em cũng không vội.”



Niên Ngật gật đầu: “Chiều nay em không phải đi làm sao?”



“Thời gian gần đây em xin nghỉ.”
Người đàn ông nghĩ ngợi một lát rồi cùng anh bước vào nhà.



Trong phòng khách có một khung cửa sổ sát sàn lớn, phải chiếm đến một nửa bức tường, tấm rèm cửa màu mận chín che phủ sắc vàng của ánh hoàng hôn, chiếc đèn chùm đang bật, tỏa ánh sáng mờ mờ, bên trái bức tường treo một vài chiếc khung được phủ những tấm vải mỏng, nhìn không rõ lắm, có lẽ là những bức tranh. Một bộ sofa màu be đơn giản, bên trên đặt những chiếc gối tựa màu cam đập vào mắt nhưng không hề gây cảm giác khó chịu. Đằng sau bộ sofa là một giá sách treo tường, ngay phía dưới có đặt một vài chiếc giỏ mây xinh xắn đựng vài cuốn tạp chí, tờ catalogue quảng cáo, nền nhà được trải một tấm thảm mềm mại màu trắng vươn dài đến khu vực quầy bar được trang trí theo phong cách cổ.



Tịch Hy Thần bước đến quầy bar, lấy cho ông một cốc cà phê: “Thêm đường nhé?”



“Một chút thôi, cảm ơn!” Ông bước đến chiếc sofa rồi ngồi xuống. “Con bé đâu rồi?”



Tịch Hy Thần bước đến, đưa cho ông cốc cà phê: “Đang ngủ ạ.”



“Ờ.”



“Bố về khi nào thế?” Tịch Hy Thần ngồi xuống chiếc sofa đối diện, khẽ nhấp một ngụm cà phê.



“Hôm kia.”



Tịch Hy Thần mỉm cười: “Cô ấy vẫn đợi bố. Bố ở lại ăn tối nhé?”



Người đàn ông khẽ nhếch môi cười: “Không, bố chỉ muốn đến... thăm con bé một lát thôi.”



Hy Thần vẫn giữ nụ cười trên môi: “Cô ấy sống rất tốt.”



“Bố biết.”



Khi xuống lầu, An Kiệt nhìn thấy Tịch Hy Thần đang đứng lặng trước tấm rèm cửa, một bên đã được kéo lên, ngoài trời là màn đêm tĩnh mịch bao trùm lên cảnh vật. Anh đang nhìn gì? Cô bước đến bên anh, níu lấy cánh tay anh, uống một ngụm cà phê trên tay anh: “Lạnh không anh?”



Hy Thần mỉm cười, ghé sát đầu xuống đặt lên môi cô một nụ hôn ấm áp: Anh phát hiện ra mình là một người rất hà tiện.”



An Kiệt mỉm cười: “Bây giờ anh mới biết à?”



“Nào, nói một câu: “Em yêu anh!” đi.”



An Kiệt có chút không quen, cảm giác như nghe: “Nào, gọi một tiếng đi rồi anh cho cục xương mà gặm” ấy.



Cô dè dặt: “Nào, nói một tiếng “anh yêu em” đi.”



“Anh yêu em!” Tịch Hy Thần nhìn cô, nở nụ cười ấm áp.



Chẳng lẽ mình nghĩ sai?!



Hy Thần thầm nghĩ, trẻ thông minh sẽ được ăn kẹo, cho nên khi An Kiệt còn đang đắn đo, suy nghĩ thì đứa trẻ thông minh ấy đã nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, làn môi gợi cảm khẽ hôn lên cổ cô, rồi dần dần di chuyển xuống dưới... Anh không để ý đến chuyện họ đang ở phòng khách. Không, phải là, anh vô cùng, vô cùng mong đợi.