Nơi Nào Hạ Mát
Chương 20 : Biển xanh mỗi năm
Ngày đăng: 21:45 18/04/20
Tuần trước, luật sư u Dương đề nghị An Kiệt cùng đi Nam Kinh gần một tháng để làm công tác điều tra. Đó là cơ hội rất tốt để trau dồi kinh nghiệm nhưng suy đi nghĩ lại cô vẫn quyết định từ chối, vì thứ nhất Tịch Hy Thần chắc chắn sẽ không đồng ý, thứ hai là vì gần đây sức khỏe của cô không được tốt lắm, sợ không đáp ứng được yêu cầu công việc.
Mấy hôm trước ở nhà Phác Tranh, mới chơi với em bé một lúc mà cô đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt, trưa phải đến bệnh viện thành phố để kiểm tra, kết quả họ chỉ nói là do thiếu máu, cô thấy chán nản, hai năm nay bổ sung vẫn chưa đủ hay sao mà còn thiếu máu.
Ngày hôm sau đến công ty lại bị một trận chóng mặt nữa, đành xin phép về nhà nghỉ ngơi.
Cầm cốc nước hoa quả từ phòng bếp đi ra phòng khách, cô thấy Tịch Hy Thần đang nghe điện thoại, sắc mặt có vẻ nghiêm trọng.
“Chuyện xảy ra khi nào?”
Thấy anh vẻ mặt không chút biểu cảm hỏi người đầu máy bên kia, An Kiệt đi đến, ngồi xuống bên cạnh, cầm lọ thuốc trên bàn trà đổ ra bốn viên.
Bên kia nói ít nhất phải mất hơn hai phút, Tịch Hy Thần cuối cùng chỉ “ừm” một tiếng rồi cúp máy.
“Đừng uống nước lạnh.” Tịch Hy Thần giật lấy cốc nước trên tay cô, đứng dậy đi vào phòng bếp đổi lấy một cốc nước ấm.
“Công ty anh có việc thì không cần phải ở nhà với em đâu.” An Kiệt uống xong thuốc liền kéo anh sang ngồi sát bên mình.
Tịch Hy Thần vuốt nhẹ má cô, sắc mặt đúng là vẫn còn hơi tái: “Cảm thấy không được khỏe, sao không nói với anh?”
“Không có gì nghiêm trọng, chỉ cảm thấy hơi mệt, không muốn làm việc thôi.”
Tịch Hy Thần trầm mặc một lát rồi nói: “Hay là đi bệnh viện kiểm tra một lần nữa xem thế nào, được không?”
“Phác Tranh đã đưa em đi kiểm tra rồi, bác sĩ nói không việc gì”, An Kiệt an ủi chồng.
Chuông điện thoại reo, An Kiệt lấy máy trong túi ra, vừa nhìn thấy số điện thoại đã chau mày, nhưng đó là khách hàng nên không thể không nghe máy.
“Xin chào.”
“Tôi là Trương Quân đây, chắc cô vẫn còn nhớ chứ? Chúng ta đã hẹn hôm nay gặp nhau.”
An Kiệt không biết phải nói sao: “Xin lỗi, Trương tiên sinh, tôi không nhớ là đã nhận lời anh. Thực tế thì vụ án của anh nên thương lượng với luật sư u Dương, tôi chỉ là trợ lý của cô ấy thôi.”
Người đàn ông Đài Loan này thực sự khiến cô đau đầu, lúc nào cũng nói với cái giọng tự cao tự đại. An Kiệt rất ít khi ghét người khác, nhưng người đàn ông này đúng là có một không hai.
“Gặp nhau rồi hãy nói.”
“Hôm nay tôi xin nghỉ, không đi làm.”
Cuối cùng, anh ta đã tự đưa ra quyết định: “Vậy trưa mai tôi đợi cô ở tầng dưới văn phòng các cô.” Sau đó không đợi đối phương trả lời, cứ thế tắt máy.
An Kiệt nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trong tay, không thể không bái phục tính khăng khăng cố chấp của một số người.
Tịch Hy Thần khẽ nhướn mày, nhưng không hề hỏi một câu, đôi khi khả năng tiết chế cảm xúc của anh đúng là phi thường.
Hôm nay, đồng nghiệp hẹn cô đi mua sắm, cô rất ít khi đi mua quần áo, ngày trước không hứng thú, giờ lại càng không, bởi vì Tịch Hy Thần luôn sắm sửa cho cô đầy đủ, đồ lót, đồ ngủ, giày đông, dép hè, không thiếu thứ gì.
Khi Tịch Hy Thần ôm cô, không thể tránh được cặp mắt chỉ muốn nuốt lấy cô, lồng ngực phập phồng lộ rõ cảm xúc của anh, còn An Kiệt trong lòng như có trống đánh.
Ánh sáng yếu ớt của buổi hoàng hôn xuyên qua tấm rèm mỏng chiếu lên cặp mi hơi khép lại của An Kiệt, để lại một vệt bóng dịu dàng, Tịch Hy Thần nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, khẽ rên lên như than thở: “An Kiệt, anh không thể chiều ý em.”
Tám giờ sáng, một bóng người nhỏ bé xuất hiện trước giường bệnh: “Chị...” Tiếng nói không rõ nhưng cũng có thể nghe thấy cậu bé đang gọi chị.
Cô vẫn chưa tỉnh, anh ở bên cạnh cô mở mắt, khẽ cười: “Chào buổi sáng.”
“Hình như chúng ta đến sớm rồi.” Đứng sau đứa trẻ lên hai là Phác Tranh và vợ anh. Có cả cô của An Kiệt. “Có chuyện gì thế?”
Tịch Hy Thần kéo chăn đứng dậy rồi kéo lại chăn cho An Kiệt: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Ngày hôm đó liên tục có người đến thăm. An Kiệt vẫn nằm trong phòng, không bị làm phiền ngủ đến mười giờ mới tỉnh.
Buổi trưa, cô ăn cháo ngân nhĩ Phác Tranh mang tới, Tịch Hy Thần ngồi bên cạnh gọt táo, vợ Phác Tranh ngồi trên sofa dạy cậu bé đọc. An Kiệt không để tâm nghe cô nhắc nhở những điều cần lưu ý, mắt hướng về phía Tịch Hy Thần, từ trước đến nay anh vẫn có dáng vẻ tự nhiên như thế, nhưng cô cảm thấy khó xử, nhớ lại tối qua, lần đầu cô chủ động, rất chủ động. Haizz, mất mặt quá, còn mất mặt hơn khi bị đối phương từ chối.
“Được rồi.” Hy Thần vừa cười vừa đưa tay đỡ bát cho cô.
An Kiệt cúi đầu đưa bát cho anh...
Sao anh biết đúng lúc cô không muốn ăn nữa? An Kiệt không cẩn thận nghiêng đầu nhìn lên, bắt gặp anh đang nhìn cô. Cô khẽ ho một tiếng rồi quay đầu đi.
Mười phút sau, khi Phác Tranh cùng mọi người ra căng tin bệnh viện ăn cơm, Tịch Hy Thần cầm đĩa hoa quả bón cho người đang nằm trên giường.
An Kiệt do dự một chút, rồi cố ăn, vừa nuốt hết, Tịch Hy Thần đã nghiêng người liếm khóe môi cô. An Kiệt theo phản xạ hơi lùi lại, nhưng ngay lập tức bị đối phương giữ lấy gáy, kéo lại hôn. Mặt An Kiệt đỏ ửng, cô thầm nghĩ, miếng táo vừa nãy bị anh ấy nuốt rồi...
Khi bước ra khỏi cổng bệnh viện, Hứa Thần gặp Lâm Mần, đi được vài mét, cuối cùng quay lại gọi: “Cô Lâm.”
Lâm Mần dừng lại, bỏ kính xuống, cười hỏi: “Có việc gì à?”
“Phải nói thực, cô Lâm là người xuất sắc như thế, việc gì phải làm người thứ ba?”
Lâm Mần hơi nhướn mày: “Luật sư Hứa quả nhiên rất thẳng thắn.”
“Cô biết tôi là ai?” Hứa Thần hơi ngạc nhiên.
Lâm Mần cười, có chút ý vị sâu xa, nhưng lại bắt đầu một chủ đề chẳng hiểu ra sao: “Nếu như không biết rõ cách đối nhân xử thế của cô, cô nghĩ là anh ấy cho phép cô cùng vợ anh ấy đi dạo, mua sắm, ăn mỳ Ý à?”
Hứa Thần giật mình, một lúc lâu sau mới định thần lại: “Anh ta theo dõi cô ấy?”
“Theo dõi? Không, cô đánh giá thấp Tịch Hy Thần rồi. Chỉ là anh ấy có khả năng biến việc mình muốn biết thành sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi.”
Hứa Thần thất kinh, không nói nên lời, vậy rốt cuộc anh ta là người như thế nào?
“Rất đáng sợ phải không? Đúng vậy đấy.” Lâm Mần tán thành
Trước khi đi, Lâm Mần còn quay lại nói một câu: “Cô gọi tôi là “kẻ thứ ba” đúng là oan cho tôi quá, luật sư Hứa ạ! Tôi mới là người bị lợi dụng.” Lợi dụng để báo giới không quấy nhiễu An Kiệt, cho dù chỉ một chút.”