Nơi Nào Hạ Mát
Chương 23 : Năm tháng yên bình và đẹp đẽ
Ngày đăng: 21:46 18/04/20
Tiết trời tháng Ba, nắng vàng rực rỡ, Lâm Huyên ngồi trong nhà hàng đợi cậu bạn trai lại một lần nữa trễ hẹn.
Cô vô cùng buồn chán nhìn ngó khung cảnh xung quanh nhà hàng, người vào người ra, nghĩ hay cứ đi cho xong chuyện, cái tên này lần nào cũng để cô phải đợi nửa tiếng đồng hồ, không bằng cô đi làm, còn kiếm được một trăm tệ.
Lâm Huyên nhìn thấy hai cha con từ cửa bước vào, cô không kìm được đưa mắt nhìn về phía họ, người đàn ông tướng mạo khôi ngô, tuấn tú đang bế một thằng bé vô cùng đáng yêu, trông giống con lai.
Lâm Huyên nhìn theo đến khi họ đến trước quầy hàng để gọi món, thực ra không chỉ có cô, mọi người xung quanh cũng đều dừng lại nhìn.
Người đàn ông đó gọi món để mang về, cho nên mười phút sau họ đã rời đi. Còn cô khi đó không biết nghĩ thế nào, cũng đứng dậy đi theo.
Lâm Huyên đi theo qua một con phố, đứa trẻ cuối cùng đã tỉnh dậy, gọi “bố, bố”, cô nghe thấy tiếng người đàn ông thì thầm rất dịu dàng, ấm áp: “về nhà rồi ngủ tiếp nhe?”
“Mẹ nói ban ngày không được ngủ nhiều quá, đêm lại không ngủ được.” Giọng nói của cậu bé ngây ngô, ngọt ngào khiến ai cũng phải yêu mến.
Người đàn ông đó mỉm cười: “Mẹ đã nói thế thì con phải nghe lời mẹ.”
Lâm Huyên nhìn thấy hai người bước lên chiếc xe màu đen đỗ ở phần đường cho phép đỗ xe. Chiếc xe rời đi, cô vẫn đứng rất lâu, cuối cùng không kìm được thầm cảm khái: Mẹ của thằng bé trông thế nào mà sinh được đứa con xinh đẹp đáng yêu đến thế?
An Kiệt uống hai ngụm nước ấm, sau khi về nước cô hay bị cảm, may là không nặng lắm, nếu không lại bị đưa đi viện cho xem.
Cô đang nghĩ thì nghe thấy tiếng động cơ ô tô ở trong vườn, biết là bọn họ đã về, cô cầm chiếc cốc sứ bước ra cửa sổ, nhìn một lớn một bé xuống xe, thằng bé thật tinh mắt, nhìn thấy mẹ thì vui mừng gọi toáng lên “mẹ, mẹ” rồi lao về phía cô.
An Kiệt kéo cửa sổ, cúi xuống đỡ lấy thằng bé, dịu dàng nói: “Đừng chạy nhanh quá!”
Người đi phía sau cũng bước tới, cầm lấy chiếc cốc trên tay cô.
An Kiệt đứng dậy, nắm tay cậu con trai hỏi: “Thần Thần đi chơi cả ngày có mệt không?”
“Không mệt ạ, chỉ nhớ mẹ thôi.” Cậu bé vừa bước sang tuổi thứ tư, bình thường rất ngoan ngoãn, nghe lời, là một tiểu quý ông thực sự, nhưng với mẹ thì vẫn thích nũng nịu.
Hôm nay, cậu bé đến nhà bác chơi cả ngày. Khi Tịch Hy Thần đến đón, cậu bé đang cùng con của Phác Tranh ngủ ngon lành trong phòng dành cho trẻ, cứ nghĩ về đến nhà là sẽ lao ngay lên giường, ai dè vừa nhìn thấy mẹ đã tỉnh như sáo. Trong căn phòng ấm áp và tỏa ngát hương thơm, giọng trẻ ngây ngô kể lại những chuyện diễn ra trong ngày, Tịch Hy Thần lắng nghe, trên khuôn mặt ánh lên nụ cười dịu dàng.
Bữa tối ăn nhẹ, mua một ít súp ở ngoài, Hy Thần nấu cháo. Cổ họng An Kiệt rất khó chịu nhưng khẩu vị vẫn tốt, ăn hết hơn nửa bát. Ăn tối xong, Tịch Hy Thần thu dọn bát đĩa, An Kiệt bế con đi tắm rửa rồi kể vài câu chuyện thú vị, cậu bé nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hy Thần đứng dựa vào cửa, khẽ gõ gõ cửa, An Kiệt bước xuống giường, đi đến nắm tay anh, cười nói: “Thằng bé vừa về nước đã tràn đầy sức sống.”
Hy Thần bế con sang phòng của nó rồi hai người trở lại phòng mình. An Kiệt ngồi xuống chiếc sofa phía cuối giường, ngẩng đầu nhìn anh: “Hôm nay ngủ suốt ngày, giờ chẳng thấy buồn ngủ tí nào.”
Vợ Phác Tranh cười nói: “Đúng thế, là vợ chồng, rất tình cảm.”
Ông chủ nói: “Thật xinh đẹp, tôi cứ nghĩ là minh tinh cơ đấy. Đang định chụp một bức ảnh, sau này khách khứa đến tôi sẽ giới thiệu với họ là đã có người nổi tiếng đến nhà hàng chúng tôi ăn cơm.”
Vợ Phác Tranh cười hì hì rồi không nói gì nữa. Thân phận của ông xã An Kiệt cũng chẳng khác gì minh tinh. Nói thực, đối với Tịch Hy Thần, cô không sao quen được, mặc dù những ngày lễ ngày tết thường xuyên gặp nhau, ăn cơm nhưng cái cậu Tịch Hy Thần nà vợ ra, đối với người con gái khác đều luôn giữ khoảng cách, nếu không phải vì có quan hệ thông gia thì chắc cả đời này cô cũng không được tiếp xúc với những hạng người đứng ở trên mây như thế.
Vợ Phác Tranh nhìn thấy An Kiệt đang lau tay cho con, Tịch Hy Thần ngồi bên cạnh, mặc dù không nhìn cô nhưng khung cảnh này lại khiến người ta có cảm giác mãi mãi, vợ Phác Tranh thầm nghĩ, năm tháng bình yên và đẹp đẽ có lẽ chính là như thế.
Hôm đó, ăn cơm xong, mọi người cùng nhau leo núi, đợi đến khi ánh tịch dương buông xuống mới miễn cưỡng xuống núi. Ăn tối xong, họ mới trở về nhà nghỉ, Thần Thần vui vẻ cả ngày, nói cười không ngớt, buổi tối vẫn muốn ngủ cùng các anh. An Kiệt không biết phải làm sao, vợ Phác Tranh nói: “Để chị trông chừng bọn trẻ cho, phòng bên đó có hai giường, chị sẽ ngủ cùng Thần Thần, để Ngọc Lân ngủ cùng Tiểu Dực.”
An Kiệt không còn cách nào khác, đành dặn dò cậu bé vài câu rồi mới cùng Tịch Hy Thần đi sang phòng khác.
Hôm nay, An Kiệt đi chơi cũng rất vui, sau khi tắm rửa, ngồi trên giường xem ti vi, Tịch Hy Thần mang cho cô một cốc nước ấm và cho mình một cốc trà xanh.
Ti vi đang chiếu một bộ phim của Anh, nói về âm nhạc và tình yêu.
An Kiệt đắm mình trong câu chuyện đó, cho đến khi bộ phim kết thúc, một kết cục bi thương, cô tắt ti vi rồi nói: “Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, không phải thế sao?”
Hy Thần không nói gì, đặt chiếc cốc sứ trên tay hai người lên mặt tủ, nhẹ nhàng ôm lấy cô rồi hôn.
An Kiệt sững sờ giây lát, sau đó hai tay từ từ vòng qua cổ anh, anh bế cô nằm xuống giường, âu yếm nhìn cô một lúc, rồi một lần nữa cúi xuống hôn lên môi cô. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, anh đưa lưỡi vào sâu trong miệng cô quyến luyến. Cảm xúc trào dâng mãnh liệt, họ quấn lấy nhau tự lúc nào. Tịch Hy Thần cẩn thận nhẹ nhàng đi vào trong cô. Mỗi lần làm tình anh đều vô cùng thận trọng, sợ cô bị tổn thương, nhưng lần nào anh cũng thảm bại vì không thể kìm chế được cảm xúc của mình.
Khi tất cả đã gió yên biển lặng, nhiệt độ trong phòng cũng từ từ giảm xuống, mặt của Hy Thần kề sát cổ cô, hai thân thể vẫn quấn quýt, có thể nghe rõ hai trái tim đang đập rộn ràng. An Kiệt nhắm mắt, cảm nhận được Tịch Hy Thần đang ve vuốt, mè nheo trên cơ thể cô.
Hai người đi tắm lần nữa, trở lại giường đã là mười một giờ hơn. An Kiệt cảm thấy hơi mệt, nhưng cũng rất thoải mái, ôm anh ngủ ngon lành.
Ngày hôm sau, khi An Kiệt tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao.
Cô mặc quần áo chỉnh tề rồi đi ra ngoài, vừa ra hành lang liền nhìn thấy trên sân, Tịch Hy Thần đang cho cậu bé bốn tuổi ăn cháo, thần sắc tinh tế, nhẹ nhàng.
An Kiệt nhìn thấy, bỗng cảm thấy cuốn hút.
Trên thế gian này, có thể khiến anh trở nên ấm áp và dịu dàng như thế chỉ có hai người, một người là cô, còn một người là con trai của họ.
Còn cô, cô yêu anh vô cùng!