Nơi Nào Hạ Mát
Chương 6 : Sự giam cầm êm dịu
Ngày đăng: 21:45 18/04/20
"Vào buổi chiều một ngày nọ, An Kiệt dọn dẹp nhà cửa, dọn đi dọn lại, vô tình khi sắp xếp lại tủ sách của Tịch Hy Thần, lúc phủi bụi nhìn thấy cuốn tạp chí thời trang, rồi từ cuốn tạp chí rơi ra một phong thư.
“Thư thông báo trúng tuyển của công ty XX.”
Tối hôm đó, Tịch Hy Thần được ngủ ngoài phòng khách.
Đương nhiên, Tịch Hy Thần định nói, thực ra anh muốn mang đến cho cô một bất ngờ, kết quả đương sự lại phát hiện trước.
Với tài ăn nói và khí chất bình tĩnh trời sinh, Tịch Hy Thần có thể dễ dàng khiến cho người khác không thể nghi ngờ, thế nhưng An Kiệt lại hoàn toàn không tin!
Sáng hôm sau, An Kiệt tâm hồn vui phơi phới cầm tờ thông báo trúng tuyển đi nhận việc, kết quả là người quản lý trong công ty nói: “Bởi vì lâu quá không thấy cô trả lời nên chúng tôi đã tuyển người khác rồi. Thành thật xin lỗi!”
An Kiệt vo tròn tờ thông báo lại, từ văn phòng công ty đi ra không ngừng nguyền rủa: “Tịch Hy Thần, Tịch Hy Thần, tối nay anh cứ ngủ ở
Cùng lúc đó, Tịch Hy Thần đang mang ly nước hoa quả ra ngoài phòng khách, không ngừng hắt hơi.
“Có người chửi cậu đấy!”
“Cũng có thể có người đang nhớ tới tôi.” Tịch Hy Thần đưa ly nước hoa quả ra mời người đang ngồi trên sofa.
“Ha ha, cậu quả thật không đơn giản chút nào, còn biết nói đùa nữa đấy!” Niên Ngật đón lấy ly nước, nhìn loại nước hoa quả đang cầm trên tay, tỏ vẻ rất thích thú: “Hai người vẫn... khỏe chứ?!”
Tịch Hy Thần không biết phải đáp sao: “Sao hôm nay lại có thời gian rỗi đến thăm chúng tôi thế?”
Niên Ngật ngồi bắt tréo chân, nhìn ngắm cách bài trí của căn phòng: “Thay đổi chỗ ở, không nói với người khác một tiếng, cứ như ẩn sĩ ấy, thế nên tôi đành phải mặt dày tự tìm đến! Này, cậu có chiếc tủ đẹp thật! Mua ở đâu vậy?! Là đồ của Đức phải không?” Niên Ngật vừa nói vừa đứng dậy, tiến về phía chiếc tủ.
“Là đồ của Ý.” Tịch Hy Thần ngồi vào chiếc sofa đơn, tiện tay cầm cuốn sách dạy nấu ăn để bên cạnh, giở ra xem.
“Đúng là cách bài trí rất nghệ thuật. Cái này rất hợp với cái kia!”
“Cũng tạm.” Buổi tối ăn đồ Tây hay đồ Trung đây? Còn nhớ lần trước, lúc đi ăn món Nga bị ai đó nghiêm khắc quở trách mãi!
“Đúng rồi, nhắc mới nhớ. Sao không thấy vợ cậu đâu? Không phải là giấu vợ ở trên gác, ngay cả gặp mặt khách cũng không cho đấy chứ?!” Nói xong, Niên Ngật cố ý nghển cổ ngó ngó lên gác.
“Đi làm”, Tịch Hy Thần nói.
Niên Ngật nhún vai: “Thực ra dạo này tôi có ý muốn phát triển mảng đó đấy!”
Trong lúc đợi pha cà phê, Niên Ngật nhìn tủ quầy gỗ lim phía sau Tịch Hy Thần, bên trong, các loại hạt cà phê được sắp xếp theo màu sắc một cách có trật tự, ly cà phê độc đáo, tinh tế, có thể thấy giá của chúng không rẻ chút nào.
“Cậu đúng là không rượu, không thuốc, nhưng đổi lại được thưởng thức cà phê ngon!”
“Cũng được.”
Chuông cửa vang lên, Tịch Hy Thần cười, đưa tách cà phê đã pha cho Niên Ngật, thư thả ra mở cửa.
“Hôm nay thật đông vui, lại có thêm khách rồi”, Niên Ngật nói.
Khách? À, đương nhiên rồi, “vị khách” này đang tức giận đến mức chỉ muốn cắn chết anh ngay lập tức.
Tịch Hy Thần vừa mở cửa người bên ngoài ngay lập tức tức giận đập liên tục vào vai anh: “Tịch Hy Thần!” Tịch Hy Thần cười, nắm lấy nắm đấm bằng tay trái vẫn đang nhằm vào anh: “Ngoan nào, đau tay bây giờ!”
“Đều tại anh đấy!”
“Được, được, được, đều tại anh hết.” Hy Thần đưa tay ra, nhẹ nhàng lau mồ hôi rịn trên trán An Kiệt, mỗi lần ra ngoài về trông cô đều rất mệt mỏi, sắc mặt trắng bệch.
“Em đi rửa tay.” Cô đẩy Tịch Hy Thần ra. “Chúng ta cần nói chuyện một lúc.”
Tịch Hy Thần cười ôn hòa: “Được.”
“An Kiệt, lâu ngày không gặp.”
An Kiệt quay đầu nhìn Tịch Hy Thần, tỏ ý tại sao có khách mà không nói sớm với cô.
Tịch Hy Thần mỉm cười, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình: “Anh Niên, em còn nhớ không?”
An Kiệt nhíu mày: “Em nhớ.”
Triều Niên Ngật gật gật đầu: “Chào cô!”
“Haizz, anh lần nào cũng khách sáo, thật làm em buồn quá, em thấy mình cũng là người dễ gần mà!”
“Dạo này anh hay ra ngoài ăn cơm với anh trai em.”
“Phác Tranh à?” An Kiệt vừa nghe nói đã cười phá lên. “Anh ấy vẫn khỏe chứ?” “Tốt, em họ anh mới có thai, đi siêu âm bác sĩ bảo sẽ sinh đôi! Phác Tranh vui mừng không hết ấy chứ!”
“Thật sao?” An Kiệt mừng rỡ, quay đầu lại nói với Tịch Hy Thần: “Em muốn nghe tiếng chúng gọi em là chị.”
Tịch Hy Thần cười: “Sau đó gọi anh là chú?”
An Kiệt cười rạng rỡ: “Đúng là ý hay!”