Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 171 : Cho em tình yêu an ổn nhất (1)
Ngày đăng: 18:29 18/04/20
Lúc Tống Thanh Xuân nghe tới đó, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Noãn.
Đường Noãn chạm phải tầm mắt cô, vẻ tươi cười trên khuôn mặt càng lúc càng kinh diễm động lòng người. Ngay cả giọng nói cũng mang theo mùi vị kích thích: …. Trên tờ giấy đó cũng là một bài thơ ngắn, chữ viết rất ngay ngắn, hơn nữa bài thơ vô cùng hay, chỉ xem một lần là chạm tới đáy lòng….
Đường Noãn nói tới đây còn nghiêng đầu cùng Tần Dĩ Nam liếc nhau một cái, như đang muốn làm nổi bật đoạn thời gian năm tháng thanh xuân tốt đẹp của buổi gặp gỡ ban đầu. Đáy mắt hai người đối diện nhau tỏa sáng, nồng nàn không thể tưởng tượng nổi.
…. Sau đó tôi lại mượn quyển sách này mang về nhà, trầm tư suy nghĩ mấy ngày, rồi viết một bài thơ, sau đó lại kẹp tờ giấy vào trong quyển sách kia, rồi trả về thư viện. Qua tầm một tuần tôi ôm tâm tình muốn xem thử nên đi thư viện tìm quyển sách này, vậy mà lại phát hiện trong đó có một tờ giấy mới, từ chữ viết trên đó tôi có thể nhận ra, chữ viết trên tờ giấy lần này và lần trước là của cùng một người. Khi đó tôi biết được, thì ra có một người cũng chú ý câu trả lời trong quyển sách này giống như tôi. Sau đó nữa chúng tôi liền mượn sách truyền thơ.
Ánh mắt Tống Thanh Xuân thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Đường Noãn, nhưng tay cầm đũa của cô đã tăng thêm sức.
Mượn sách truyền thơ…. Bốn chữ này rất quen thuộc.
Nhiều năm trước, trong buổi chiều mặt trời lặn lúc hoàng hôn, ánh nắng chiều cuối chân trời đẹp như cảnh tượng trong phim hoạt hình Nhật Bản. Cô và Đường Noãn cùng một đám chị em giúp đẩy xe ô tô về nhà, cô ta vừa dùng giọng điệu thổn thức như thế này vừa già mồm nói với cô: Tớ và anh Dĩ Nam là bắt đầu mượn sách truyền thơ như thế này.
Đường Noãn vẫn còn đang nói với cô buổi đầu gặp gỡ đẹp đẽ của cô ta và Tần Dĩ Nam: …. Cuối cùng là lời thơ không đủ, hơn nữa bây giờ nhớ lại, khi đó viết thơ giống như sổ thu chi, sau này bọn tôi liền không viết nữa. Hai bên bắt đầu tiến hành nói ra bí mật trong lòng, rồi sau đó nữa trước khi thi cao đẳng một tuần, tôi đi tới thư viện buổi cuối, lúc giở quyển sách kia lần cuối ra thế nhưng gặp được Dĩ Nam, sau lúc đó chúng tôi mới chính thức gặp mặt.
Đúng vậy…. Mặc dù đã qua sáu năm rồi, nhưng cuối cùng tôi vẫn cảm thấy như mới xảy ra ngày hôm qua, mỗi khi nhớ tới đáy lòng đều ấm áp. Có lẽ lời nói của Đường Noãn quá giàu tình cảm, Tần Dĩ Nam không nhịn được cũng thổn thức theo: Hơn nữa cho tới bây giờ, anh vẫn nhớ rõ ràng lúc đó em viết cho anh câu….
Cô biết, sở dĩ Đường Noãn công bố bí mật này chẳng qua là vì muốn cho cô một đả kích để buông tha anh Dĩ Nam. Cô khó chịu khóc thút thít, đều là kết quả cô muốn, nhưng cô ta đã thành công, cô ta đúng là cho cô một đả kích trí mạng.
Cô vẫn luôn nghĩ mãi không ra, vì sao anh Dĩ Nam lại coi trọng Đường Noãn. Mặc dù cô ta xinh đẹp, nhưng có khối người còn xinh hơn cô ta. Cuối cùng bây giờ cô đã hiểu rõ, thì ra là vì những tờ giấy đó!truyện bên djendanlequydon
Những tờ giấy đó đều là cô và anh Dĩ Nam truyền lại cho nhau, anh Dĩ Nam từng nhờ Tống Thừa giúp anh mượn cuốn sách của Từ Chí Ma. Tống Thừa lại lôi kéo cô, cô biết anh Dĩ Nam thích Từ Chí Ma, cho nên cũng xem thơ Từ Chí Ma. Sau đó cô chợt có linh cảm viết một bài thơ kẹp vào trong sách đưa cho Tống Thừa.
Sau đó mỗi ngày cô đều đi tới thư viện, đều để ý lưu tâm tới cuốn sách Từ Chí Ma này. Sau đó có một ngày cô rốt cuộc thấy tờ giấy đáp lại của anh Dĩ Nam trong cuốn sách Từ Chí Ma, cô lục thấy ở giữa cuốn có một tờ giấy mà anh ta đặt vào đó.
Sau đó nữa, giống như Đường Noãn nói vậy, cô và anh Dĩ Nam thường xuyên truyền tờ giấy qua cuốn sách Từ Chí Ma này.
Anh Dĩ Nam vẫn chưa biết người viết tờ giấy kia là cô, nhưng cô biết ngoài anh Dĩ Nam, người thứ hai hiểu rõ chuyện này chính là Đường Noãn…. Khi đó quan hệ giữa cô và cô ta rất tốt, cô gái trẻ đều không giấu được tâm sự, thích chia sẽ bí mật chính mình với người bạn tốt nhất của mình.
Thì ra…. Thì ra cô ta từng tiếp cận giấc mộng của mình bằng cách như vậy, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa thôi là cô và anh Dĩ Nam có thể ở cùng một chỗ rồi.
Nhưng rõ ràng cô cứ như vậy bỏ lỡ… Đó là giấc mộng cô theo đuổi từ nhỏ….