Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 303 : Người đó, có phải là anh không? (14)
Ngày đăng: 18:31 18/04/20
Editor: May
Trên thân một mình anh, đồng thời có được đặc điểm của hai người... Mà hai người kia lại là cùng một người...
Cho nên...
Trong chớp mắt này, trái tim khẩn trương của Tống Thanh Xuân ngừng nhảy lên, máu toàn thân cũng chậm rãi ngừng lưu động, đầu óc cô trống rỗng, hô hấp cũng dần dần biến mất theo.
Ở trong chớp mắt này, cả người cô giống như hóa đá, dừng lại rất lâu, ngừng lại hô hấp, lần nữa bắt đầu nhẹ nhàng chậm rãi thở vào, sau đó có một câu nói rõ ràng mà lại chói mắt từng chữ từng chữ ở trong đầu của cô, tốc độ chậm rãi tăng lên.
... Cho nên, Tô Chi Niệm có thể chính là chủ nhân tin nhắn đó không, đồng thời cũng là người thần bí luôn luôn yên lặng bảo hộ cô ở sau lưng cô?
Phán đoán này giống như một đạo sấm sét, hung hăng chém vào bóng tối.
Trực tiếp đánh tới trái tim Tống Thanh Xuân, đánh đến phản ứng cả người cô run cầm cập lớn hơn một chút.
"Sao vậy?" Tô Chi Niệm cảm thấy được sự khác thường của cô, nghiêng đầu hỏi.
Cho nên, cho dù anh từng nói lời khó nghe với cô, làm chuyện tổn thương người nhất, nhưng anh lại đối với cô rất tốt... Cho nên, anh thật sự rất có thể chính là chủ nhân tin nhắn cô muốn tìm...
"Nghĩ gì vậy? Sao không xuống xe?" Trong lúc Tống Thanh Xuân đang nghĩ nhập thần, bên tai cô truyền tới giọng nói lãnh đạm của Tô Chi Niệm.
Tống Thanh Xuân hoàn hồn, thấy xe đã đến cửa nhà, Tô Chi Niệm đang đứng ở bên cạnh xe, đúng lúc đồ ăn mua ngoài vừa đến.
Tống Thanh Xuân chờ đến khi Tô Chi Niệm trả tiền xong, mới lấy túi xách, bước xuống từ trên xe.
Tô Chi Niệm thuận tay khóa xe, xách hộp đồ ăn ở mua ngoài, nhập mật mã vào, tiến vào nhà trước.
Tống Thanh Xuân đứng ở trong vườn một lát, mới đi vào trong theo.
Ăn xong cơm trưa, Tô Chi Niệm nhận một cú điện thoại, lên lầu trước.
Tống Thanh Xuân vừa nghĩ tới tâm sự của mình, vừa thu dọn đơn giản bàn ăn một chút, sau đó mất hồn mất vía trở về phòng ngủ của mình.
Cô dựa vào đầu giường, nhìn chăm chú tin nhắn trong điện thoại di động hai lần, sau đó đột nhiên giống như là nhớ ra cái gì đó, xuống giường, lấy từ gầm giường ra tới một áo sơ mi, sau đó lại lấy một tờ giấy từ trong túi áo sơ mi ra.
Áo sơ mi này là lúc trước thời điểm đầu anh bị thương, bởi vì áo sơ mi nhuốm máu nên muốn vứt.