Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 45 : 100 ngày ở chung (5)
Ngày đăng: 18:27 18/04/20
Editor: Xiu Xiu
Giọng nói của cô mang theo chút ngây thơ, tuy anh không nhìn thấy hình ảnh hai người ở cạnh nhau, nhưng anh nghĩ, nhất định trên mặt cô đang treo ý cười.
Ngay lúc đó, anh giống bị người khác điểm huyệt, mạnh mẽ đứng im tại chỗ, mãi đến khi thư ký đến gần anh mới tỉnh lại.
Trưởng phòng khảo sát thị trường nói xong, cả căn phòng đều nhao nhao vỗ tay, chỉ riêng Tô Chi Niệm, mặt không chút thay đổi ngồi trên ghế, một chút phản ứng cũng không có.
Tô Chi Niệm chỉ cảm thấy được tiếng vỗ tay kia có chút chói tai, không nhịn được giơ tay lên, lắc lắc đầu, sau đó bên tai lại vang lên câu nói kia của Tống Thanh Xuân, anh Dĩ Nam, em cũng rất nhớ anh.
Đáy mắt tĩnh lặng của anh, quay cuồng những cảm xúc mãnh liệt, ngực phập phồng lên xuống, sau đó không hề báo trước lại giơ tay lên, cầm trong tay tập văn kiện vứt mạnh xuống trên bàn họp.
Bốp! một tiếng, tiếng vỗ tay vang khắp cả phòng liền biến mất trong nháy mắt.
Vốn dĩ trưởng phòng khảo sát đang hăng hái, bị hành động bất thình lình của Tô Chi Niệm làm cho sợ đến mức chân cũng đã phát run, đầu anh nhanh chóng vận động, nhớ lại những lời mình vừa nói, tới cùng là sai lầm ở chỗ nào?
Cả người Tô Chi Niệm tràn đầy lạnh lẽo và tức giận, cả căn phòng đều không ai dám thở mạnh, không khí vô cùng yên tĩnh.
Trưởng phòng khảo sát lăn qua lộn lại suy nghĩ vài lần, không thấy được mình mắc sai lầm ở chỗ nào, không nhịn được đánh bạo mở miệng hỏi: Tô Tổng? Có vấn đề gì sao?
Tô Chi Niệm nhìn không rời mắt khỏi bình hoa chính giữa bàn hội nghị, không có chút phản ứng nào.
Mọi người đợi một lúc, không nhịn được nhìn theo tầm mắt của anh, trong bình hoa có một bó hoa bách hợp cực kỳ bình thường, chắc là hai ngày rồi chưa đổi, hoa hơi héo, từ đầu không có gì hay để xem, không biết sao đại boss cứ nhìn chằm chằm đến mất hồn như thế?
Trong mắt mọi người đều vô cùng khó hiểu, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, mà không ai dám lên tiếng.
Sau cùng mọi người đều đưa tầm mắt nhìn vào thư ký ở bên cạnh Tô Chi Niệm, thư ký nhận được ánh mắt, từ chối một lúc, sau cùng vẫn đụng vào bên người anh, đè thấp giọng nói: Tô tổng, trưởng phòng khảo sát thị trường, hỏi anh có vấn đề gì không?
Tống Tống, anh không nghĩ ra,Tống Thừa có gì luẩn quẩn trong lòng, đột nhiên liền tự sát, anh cũng thật xin lỗi, lúc Tống Thừa đi, anh đang nhập ngũ, không thể về Bắc Kinh giúp em, em không biết lúc đó anh lo lắng cho em thế nào đâu... Tô Chi Niệm mới vừa nghe được Tần Dĩ Nam nói đến đây, đột nhiên lại bị thư ký lay người mà hồi phục lại tinh thần, anh nhìn quanh phòng họp một vòng, phát hiện cảm xúc của mọi người đều rất căng thẳng, trong lòng có chút buồn bực tất cả bị làm sao thế, sau đó hơi nhíu mày hỏi: Xong rồi?
Theo sau lời nói của anh, anh thấy vẻ mặt của những người đó có chút kỳ lạ, sau đó anh lại nhìn thấy tập văn kiện vốn dĩ đang ở trong tay mình mà bây giờ lại nằm ở chính giữa bàn, trong nháy mắt liền đoán được có gì đó, đưa mắt nhìn trưởng phòng khảo sát thị trường đang đứng một bên, tiếp tục lạnh nhạt nói: Cứ tiếp tục đi.
Trưởng phòng tạm dừng vài giây, mới bắt đầu màn giải thích vừa rồi, mà Tô Chi Niệm nghe được mấy câu, tinh thần lại chạy tới chỗ Tần Dĩ Nam và Tống Thanh Xuân.
Tống Tống, em đừng khó khăn quá, tuy Tống Thừa vừa mất, nhưng còn có anh, Tống Thừa đồng ý vì em làm những gì, anh cũng sẽ làm vì em.