Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 926 : 99 câu chúc phúc (6)

Ngày đăng: 18:43 18/04/20


Cô gái xinh đẹp kia vừa nói xong lời chúc phúc, cũng không chờ Tống Thanh Xuân có phản ứng lại, đã nện bước chân, đi sát qua bên cạnh cô, rời đi.



Cô không biết người này, tại sao cô gái kia lại biết tên của cô? Lại cho cô tặng cho cô lời chúc phúc...



Tống Thanh Xuân đầy nghi hoặc quay đầu lại, nhìn theo bóng lưng của cô gái, vẫn không thể nào hiểu được tột cùng đã có chuyện gì xảy ra. Trên vai của cô lại bị một người khác nhẹ nhàng vỗ lên một cái. Tống Thanh Xuân quay đầu lại, lại nhìn thấy hai cô gái trẻ khác trông còn trẻ hơn cả cô, miệng cười tủm tỉm hướng về phía cô quơ quơ tay, một cô mở miệng nói: "Tống Thanh Xuân, chúc cô mỗi một giây đều được vui vẻ."



Tiếp tục đến cô gái kia, trong tích tắc đã đến sát bên cô nói một câu nói chúc phúc: "Tống Thanh Xuân, chúc cô và bạn bè của mình mỗi ngày đều được vui vẻ."



Cũng như người con gái xinh đẹp thứ nhất, hai cô gái này nói xong câu chúc, liền lập tức rời đi. Ngay sau đó một cặp vợ chồng trung niên đi lên trước, trăm miệng một lời nói: "Tống Thanh Xuân, chúc cô và bạn trai của mình hạnh phúc vĩnh cửu."



Căp vợ chồng trung niên sau khi rời đi, là một cậu nhóc đầu đội mũ lưỡi trai, trên cổ đeo tai nghe điện thoại, giẫm trên tấm ván trượt dừng ở trước mặt của cô, đầu tiên gọi lên tên của cô một tiếng, sau đó liền hát lên một khúc ca theo kiểu hát lĩnh xướng: "Chúc chị bình an, chúc chị bình an, cầu chúc cho tất cả mọi niềm vui đều quay chung quanh ở bên cạnh chị..."



"Tống Thanh Xuân, chúc chị có người bên cạnh cùng nhau lang bạt kỳ hồ."



"Tống Thanh Xuân, chúc bản thân chị ngày càng trở nên mạnh khỏe hơn."



"Tống Thanh Xuân, chúc chị được tất cả thế giới này đối xử dịu dàng."



"Tống Thanh Xuân, chúc chị cả đời có núi để dựa, có cây để trú."




Cậu nhóc kia đi rồi, có rất nhiều người đến, nối liền không dứt, tiếp tục đi đến trước mặt của cô, tặng cô một câu chúc phúc tốt đẹp rồi sau đó rời đi.



Trên lối đi bộ, hội tụ đủ loại màu sắc, đủ loại kiểu dáng người, có người nói giọng Quảng Châu, cũng có người nói giọng vùng Đông Bắc, cô gắng cô còn nghe thấy được cả giọng Tứ Xuyên, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn giọng nói quê hương của cô.



Tống Thanh Xuân giống như là bị điểm huyệt đạo, cứ đứng mãi ở chỗ đó, ngơ ngác kinh ngạc hồi lâu, sau đó mới mơ hồ tựa như hiểu ra điều gì đó.



"Tống Thanh Xuân, chúc cô có giày cao gót, cũng có giày để chạy đua."



"Tống Thanh Xuân, chúc cô có rượu uống, cũng có trà uống."



"Tống Thanh Xuân, dienndannleequyydonn chúc cô luôn luôn không bao giờ phải chịu một chút tổn thương, chúc cô hoàn toàn tỉnh táo nhận rõ mọi vật mọi người xung quanh mình."



"Tống Thanh Xuân, chúc cô có một cuộc sống sáng lạn."



Từ ban đầu chỉ có giọng nói của các vùng địa phương, cho đến cuối cùng đã trở thành toàn bộ ngôn ngữ trên thế giới, tiếng Nhật, tiếng Anh, tiếng Pháp...



Mà mỗi lời chúc phúc ở trong miệng mọi người nói ra cũng không hề giống nhau.



Có câu chúc làm cho người ta dở khóc dở cười, cũng có lời chúc phúc làm cho người ta thấy ấm áp cả trái tim, lại có lời chúc phúc trong nháy mắt làm cho người ta thấy cảm động...
Có câu chúc làm cho người ta dở khóc dở cười, cũng có lời chúc phúc làm cho người ta thấy ấm áp cả trái tim, lại có lời chúc phúc trong nháy mắt làm cho người ta thấy cảm động...



"Tống Thanh Xuân, chúc cô sau khi kết hôn vẫn luôn được yêu."



"Tống Thanh Xuân, chúc cô cả đời được người cất giấu thật tốt."



"Tống Thanh Xuân, chúc cô gặp người có tình sẽ thành người thân thuộc."



"Tống Thanh Xuân, chúc trong ánh mắt của cô luôn luôn có hào quang, chúc cô có cuộc sống như cô vẫn mong muốn."



Rốt cuộc Tống Thanh Xuân không nhịn nổi nữa, cô giơ tay lên, che lấy miệng của mình, nước mắt lăn xuống.



Trên con đường dành riêng cho người đi bộ, vẫn không ngừng có những người đi tới tặng lời chúc phúc cho cô.



"Tống Thanh Xuân, chúc cô cả cuộc đời này tình sâu nghĩa nặng không bị phụ bạc."



"Tống Thanh Xuân, chúc cô cả đời đều có vận khí tốt."



"Tống Thanh Xuân, chúc cô vĩnh viễn không bao giờ mắc sai lầm."



"Tống Thanh Xuân, chúc cô ngoái đầu nhìn lại, có thể trông thấy Tô Chi Niệm."



Từ người thứ nhất chúc phúc, trong lòng Tống Thanh Xuân đã lặng yên thầm đếm, cho đến thời khắc này đến người cuối cùng, vừa đúng 99 người.



Khi lời chúc phúc của người thứ chín mươi chín chưa dứt, Tống Thanh Xuân sửng sốt một lát, đột nhiên như đã hiểu ra điều gì đó, cô xoay mạnh người lại. Quả nhiên, đúng như cô đã nghĩ, bên dưới một bóng cây lớn nhất tràn ngập ánh đèn, cô nhìn thấy bóng dáng của Tô Chi Niệm đang đứng trong ánh sáng chói chang của ngọn đèn.