Nữ Chính! Cô Tiêu Đời Rồi!!

Chương 10 : Trả thù ?

Ngày đăng: 18:14 18/04/20


“Vâng! Nhưng anh Ken vẫn chưa biết chủ bang là chị đâu! Mà công nhận chị giấu thông tin ghê thật! Mọi người nên đeo mặt nạ vào đi. Em không muốn anh ta biết thân phận của mọi người.” Johnny nói xong, Johnson mang ra ba chiếc mặt nạ, đưa cho nó cái đen, cô cái trắng còn cậu cái đỏ.



Không ai biết một chút gì về Queen là đúng rồi! Chỉ cần ai không phải là người trong bang biết nó là Queen thì nó sẽ sai người đi giết người đó, phải giết bằng được.(cái này là ngoại trừ người trong gia đình, người nó tin tưởng.)



Cả năm người đều ra sân sau của quán bar. Sân sau rất rộng, người của hắn cũng rất nhiều, nhưng chẳng hề bõ tay với Queen vì đếu với Queen giết người là sở thích và là thói quen.



“ Hôm nay ai ra mặt đây, Queen sao, lại còn phó bang với quản lý nữa. Wow!! Thế còn quân của mấy người đâu. Ra mặt đi!” Hắn kiêu ngạo chỉ tay vào mặt nó nói.



“Hừ, bẩn thỉu.” Nó nói.



“Queen, cô vừa mới nói cái gì? Giết hết cho tao!” hắn nhìn vào người đứng đầu rồi nói.



“Dạ.” Người của hắn đồng thanh nói.



Người của hắn xông lên, thế là 4 đứa trừ nó vì nó không muốn đánh xông lên 5p, người của hắn đã gục hết, gần 500 người nên cả bọn cũng thấm mệt.



Nó nói:“Chúng mày ngồi nghỉ đi. Tao xử thằng cuối cho.”



“Ừ! Cẩn thận nhé! Đừng để bị thương!” Cô nhắc nhở nó.



Cả bọn cũng gật đầu.



“Xem trình độ của Queen như thế nào?” Hắn cười nhếch môi.



Nó và hắn đánh nhau suốt mười phút nhưng vẫn chưa phân thắng bại. Bỗng hắn nhìn thấy cái gì đó ở tay nó rồi không đề phòng. Nó đã lấy khẩu súng chĩa vào đầu hắn. Pằng... Nó bắn...nhưng không phải đầu mà là bả vai. Hắn chỉ cười, cười trừ. Nó không hiểu tại sao hắn lại như thế.



Nó cũng chẳng thèm để ý mà chỉ đi bộ về bar. Còn hắn thì được quản lý bang Night dìu về. Bọn nọ tiệc tùng ở nhà nó xuyên đêm. Chỉ có nó là lên phòng ngủ.



Reng...reng...Nó mở mắt thấy Johnny đang nằm bên trái, còn Johnson nằm bên phải. Nó không hét lên mà ngồi dậy. Thấy rác, rác và cô cậu đang nằm ngủ.”Bọn kia, điên à, sao lên phòng tao ngủ, còn hai thằng John kia nữa, chui lên giường chị ngủ à!” Nó hạ giọng xuống -100°. Nhưng chẳng đứa nào thèm dậy. “Bọn mày đi quá giới hạn rồi đấy! 5...4...3...!” Nó nhăn mặt lại.



“Dạ, dạ, em xin lỗi!” cả bốn đứa bật dậy, đồng thanh xin lỗi rồi chạy nhanh xuống nhà.



Nó vscn rồi thay đồng phục. Tất cả mọi thứ đều xong xuôi nó đi xuống nhà thì thấy cảnh cô đang uống cà phê, đọc báo và chỉ tay cho ba thằng con trai làm việc. Nó ngồi xuống bàn rồi lôi chiếc laptop ra làm việc.



“Chị.... Cho em...”Johnny làm mặt cún.



“Gì?” Nó nói giọng -10°.



“Dạ...dạ...”Johnny như muốn gì đó nhưng không nói được.
“Ai đây! Hóa ra là cái bà cô đứng trước cửa nhà mình đây sao?” Johnny nói rồi nhìn nó với ánh mắt khinh thường.



“Cái người mà anh tưởng bệnh nhân tâm thần trốn trại đó sao? Em có nhớ không, anh suýt thì gọi điện cho bệnh viện đó!!” Johnson nói xong.(mình sẽ gọi hai anh em là John cho tiện)



Nhỏ gọi điện cho cậu, nhỏ tức nên bật to loa, còn tưởng là cậu vẫn yêu nhỏ.



“Alo!” Cậu nghe máy.



“Josh! Em dạy John thế này à, em xuống lớp chị mà xem đi nhé!”Nhỏ vênh váo.



“Cô bị điên à! Có vấn đề về đầu óc à! Không nghe thấy tôi nói lúc trước à! Điếc hay không hiểu tiếng người à! &$%&hcbd&&” Cậu chửi nhỏ một trào làm nhỏ nhục đến nỗi không có chỗ để mà chui.



“Còn hai đứa không xin lỗi chị à!” nhỏ vẫn như thế với anh em John.



“Cô gì à! Vẫn tưởng bở sao! Chúng tôi chỉ có một người chị là Sam thôi! Nói với cậu mợ nhà cô đừng tìm chúng tôi nữa!”Johnson cáu.



“Thôi nào! Vào giờ học thôi sắp hết giờ rồi đó!”Cô giáo nói.



Chỗ thì như thế này:



----------- ------------



----------- ------------



----------- ------------



----------- ------------



----------- ------------



2 John. 2kẻ thù



Nó-cô. Hắn-Nhỏ



2 kẻ thù là ai thì au sẽ với thiệu sau



End chap