Nữ Chính! Cô Tiêu Đời Rồi!!
Chương 14 : Cắm trại
Ngày đăng: 18:14 18/04/20
-Giới thiệu nhân vật:
Ali Wilson: 16t, tóc đỏ, học rất giỏi. Bạn thân của Anna. Rất lạnh lùng do hồi bé bị ba mẹ bỏ rơi, áp lực tâm lý. Là tổng giám đốc chi nhánh bên Mỹ của nó. Rất yêu và tin tưởng Johnson và cũng là bạn gái Johnson.
Eva Morris: 16t, tóc nâu, chế thuốc thuốc độc và thuốc giải độc rất giỏi. Bạn thân của Ali. Rất tinh nghịch và đáng yêu. Là quản lý bang Black Roses bên Mỹ. Rất tin tưởng và là bạn gái của Johnny.
“Anh đã có bạn gái rồi á, em là hôn thê của anh mà!” Mia và Anna đồng thanh.
“Hôn thê cái đầu mấy cô ý, ba mẹ tôi hủy hôn ước rồi! Hai người mà mấy cô vừa chửi là bạn gái bọn này đó!” Johnny nhìn với ánh mắt khinh thường.
“Johnny, Johnson. Mấy anh có hôn thê khi nào đó? Sao không nói cho em biết!” Ali và Eva bẻ tay, mặt đen lại.
“Không có gì đâu! Chiều về nhà anh giải thích cho!” Johnson nói.
“ Thôi, chúng ta vào học nào, muộn rồi. Eva và Ali ngồi bàn đằng sau Kathy và Sam nhé!” Cô giáo nó nói.
“Cô được hiệu trưởng thông báo vào thứ tư sẽ có một buổi cắm trại trên núi hai ngày ba đêm!” Giáo viên nói.
Cả lớp đều xôn xao.
-Mày có mang kem chống nắng!”-N1
-Ê! Không biết hoàng tử của chúng ta có đi không nhỉ?-N2
-Mày có làm cái gì ngon ngon không?”-N3
-Mấy đứa đi xe của trường hay xe riêng!”-N4
“Trật tự!” Bà ta nói xong thì đi ra ngoài.
Cả giờ học trôi qua, lớp thì ồn ào, bọn nó và bọn hắn thì chẳng quan tâm.
Reng...reng...reng, tiếng chuông đến giờ ăn trưa.
“Các chị có đi cắm trại không?” Cậu hỏi.
“Đương nhiên là... không.”Nó không muốn đi. Những ngày này thà rằng nó dành thời gian làm việc còn hơn.
Anh dậy sớm nhất. Bước ra khỏi lều, anh hoảng hốt bế nó, rồi gọi những đứa đang ngủ dậy để đưa nó đi bệnh viện.
“Xin hỏi! Ở đây có ai cùng nhóm máu AB không vậy!” Một y tá chạy ra.
“Có tôi đây!” Cậu, cô và anh cùng đồng thanh.
“Vậy xin mời theo tôi để lấy máu!”
Trong lúc nó ngất đi, nó đã đi về được thế giới hiện thực, thế giới mà nó là Mary chứ không phải là Sam. Nó chạy về nhà, nói chuyện với mẹ nó, ba nó. Hồi đầu ba mẹ nó không tin, nhưng cuối cùng ba mẹ nó cũng tin.
Nó lên phòng mình. Vẫn còn nguyên như thế, không khác một chút gì. Nhưng vừa đặt đầu xuống gối, nó đã ngủ luôn. Nó rất rất buồn ngủ.
Nhưng khi nó tỉnh dậy, thì mùi thuốc kháng sinh rồi mùi bệnh viện xộc vào mũi nó.
“Mày tỉnh rồi sao?” Cô nói.
Nó gật đầu. Cô liền gọi điện cho tất cả mọi người đến.
“Mày đã hôn mê hơn một tuần rồi đó!” Cô nói.
“Hai viên đạn đó làm mày mất máu rất nhiều!”
“Ba mẹ mày phải bỏ việc để về với mày đó. Hai bác vẫn chưa rời đi đâu.”
“Mấy đứa kia thì vừa mới đi học được hai ngày, tao thì nghỉ học cả tuần rồi!”
“Chị tỉnh rồi sao!” Johnny chạy đến.
“Ai làm với chị như thế này?”
“Thôi đợi chị ấy khỏe hắn rồi hỏi!” Cậu bảo.
“Cậu có sao không! Mình mang chút hoa quả cho cậu này!” Nhỏ đến cùng với Mia, Eva và cả hắn nữa...
End chap