Nữ Chính! Cô Tiêu Đời Rồi!!

Chương 30 : Gặp lại nhau rồi!

Ngày đăng: 18:14 18/04/20


“Nhà thiết kế M, đây là lần đầu tiên cô ra mặt trước công chúng đúng không?”



-Đúng rồi!



“Cô có thể cho chúng tôi ý kiến về hàng loạt người mẫu mới mà cô vừa thay đổi được không?”



-Họ là những con người cư xử chuyên nghiệp, họ không ghen tị hay phân biệt ai với ai cả, họ có tính cách tốt! Đối với tôi, cách mà tôi chọn người mẫu là cách cư xử trước rồi đến trình độ, vóc dáng và khuôn mặt!



“Lần thiết kế này, cô đã lấy cảm hứng từ đâu vậy?”



-Tôi lấy cảm hứng từ tương lai



“Cô có thể tháo kính đen ra để chúng tôi nhìn mặt được không?”



Nó liền nhìn chằm chằm vào người vừa hỏi...



-Chà? Ai đây? Có phải là nhà thiết kế Veronica không vậy?



-Cô có thể tháo kính đen với mũ được không?



-Tôi rất tiếc là không được! Tôi cũng có công việc phải đi rồi! Chris, đi thôi anh!



Một đống báo chí chạy lại gần nó, phỏng vấn rồi chụp ảnh, bu xung quanh nó tạo thành một đám đông lớn.



...



-Phù! Bây giờ chúng ta đi đâu vậy?



-Anh hủy lịch trình rồi! Bây giờ chúng ta đi đâu đó đi?



-Ý anh là gì?



-Đi chơi! Em làm việc nhiều rồi! Cũng phải nghỉ ngơi đi chứ!



-Cũng được!



Đèn đỏ..



Nó mở cửa ô tô ra rồi ngó ra ngoài, và đương nhiên chiếc kính đen cũng đã được bỏ ra rồi!



“Chị!!!! Chị Sam kìa!



“Em cứ nói đùa!”


-Không thể! Nếu cô ta ngấm thể loại thuốc đó thì một năm sau sẽ chết! Chị chắc chắn là cô ta nói dối.



-Chẳng lẽ...-Min nói.



-Bắt cóc cô ta! Và cả Ken nữa......



Nó cùng Chris đang đi đến siêu thị thì bỗng thấy bóng dáng của một người con trai dắt tay một người con gái...bóng dáng đó thật quen thuộc. Nhưng nó lại không kịp nhìn hai người họ là ai, bởi vì bọn họ đi bộ còn nó và Chris đi ô tô.



-Em mua gì?



-Lấy cái này đi!



-Nhưng cái này...anh không thích cho lắm, với lại anh bị dị ứng với tôm mà, em mua thì anh ăn gì?



-Em xin lỗi, thế anh muốn ăn gì?



-Gì cũng được! Em chọn đi, trừ những món anh dị ứng nhé! Anh ra ngoài nói chuyện điện thoại một chút.



-Anh đi đi!



Thật sự nó lấy rất nhiều đồ, chất đầy xe đẩy. Bỗng nó nhận được tin nhắn của James, mải mê nhắn tin mà đâm vào một người...đương nhiên là trăm năm không đội trời chung!



-Haiz! Đi đứng kiểu gì vậy?



-Tôi xin lỗi! Cô có sao không!-Nó đưa tay ra nhưng nhỏ hơi vô duyên.



-Tôi không cần! Thật bẩn thỉu!-Nhỏ nói mà không hề nhận ra nó



-Cô nói gì cơ?



-Tôi nói đấy thì làm sao? Cô nghĩ mình là ai? Đâm vào người nổi tiếng mà không biết quỳ xuống xin lỗi à?



-Sao vậy em?-Hắn chạy lại.



-Em không sao! Cô ta đâm vào người em mà không biết nói lời xin lỗi!



-Hả?



-Cô bỏ cái kính ra cho tôi xem bộ mặt của cô nào?-Hắn thật thô lỗ khi đẩy nó.



-Thứ nhất là tôi xin lỗi mấy người rồi. Thứ hai là chưa bao giờ trong từ điển của tôi có cái chữ quỳ xuống chân ai đó cả, kể cả người nổi tiếng! Thứ ba là tôi mà bẩn thỉu thì mấy người như thế nào? Từ dưới cống chui lên à hay không được bố mẹ dạy dỗ!



-Cô là cái quái gì vậy?-Hắn dơ tay lên tát nó.



-Sao vậy Sam? Em không sao chứ!-Chris chạy vội lại chỗ nó.



-Sam ư?-Hắn ngạc nhiên khi nghe thấy tên nó, nói đúng hơn là 5 năm trước, sau khi từ nhà nó về, hắn đã bị ám ảnh bởi cái tên Sam.



-Tôi là Sam!-Nó bỏ kính đen ra.



-Sam ư? Không phải cô chết rồi sao?-Nhỏ nhìn chằm chằm vào mặt nó.



-Ý cô là sao? Sao tôi lại chết? Chris? Cô ta quen em sao?



-Không! Em không quen bọn họ! Chúng ta đi thôi! Còn hai người! Hãy biết đường mà giữ lấy tính mạng của mình, còn Ken, anh đã vượt quá giới hạn rồi!



End chap