Nữ Chính! Cô Tiêu Đời Rồi!!

Chương 38 :

Ngày đăng: 18:14 18/04/20


-Tha cho anh ấy đi!! Aaaaa!-Rony hét lên.



-Cô ngậm mồm vào!-Eva chĩa súng vào mặt Rony.



-Nhẹ nhàng thôi! Em chỉ cần như thế này cho anh mỗi khi con bé đấy nói! Ok?-Johnny lấy dao rạch từ từ một vết trên mặt của Rony.



-Ok anh!-Eva bỏ súng xuống, cầm lên chiếc dao bé.



-Anh có khai ra không?-Chris hỏi lại một lần nữa.



-Được! Tôi khai! Cô ta chính là người sai tôi làm việc đó!-Ken chỉ vào mặt Rony.



-Ơ! Cái thằng kia! Phản bội bà mày!-Rony hét lên lần thứ hai.



-Vết thứ hai nha!-Eva tiếp tục rạch mặt Rony.



-À mà anh có nhớ cái thuốc ung thư gì đó không?-Kathy hỏi.



-Nhớ! Tôi biết tổ chức không có thuốc ung thư rồi! Cô không phải nói! Giờ thì thả tôi về được chưa?-Ken vẫn trơ mặt.



-Ấy chết, tổ chức của tôi có. Chẳng qua là không bao giờ dùng đến thôi! Bấy lâu nay nó luôn được bảo quản dưới hầm mà. Hôm nay có dịp dùng đến! Vui quá còn gì!-Kathy cầm một lọ thủy tinh bên trong có một dung dịch màu xanh đen...



-Ý cô là sao?



-Người đâu? Giữ hắn lại! Cho hắn thừa hưởng cuộc sống ung thư của Sam....để cho hắn nhận hậu quả. Một cái chết từ từ...-Kathy cười đểu.



-À, không từ từ đâu, tính đi tính lại thì cũng chỉ một tuần thôi. Ơ nhưng mà hơi bị đau đấy, nhiều người trong bang từng thử rồi! Đau muốn chết luôn! Dù sao trong một tuần cũng chết!-Josh nói một cách đe dọa.



....



....



-Thả anh ta về đi!-Chris ra lệnh.



....



-Sao phải thả?-Alex hỏi Chris.




Khi Ken về nhà...



-Bố mẹ ơi giúp con!-Ken chạy vào nhà.



-Cút khỏi nhà chúng tôi!-Chủ tịch nói với một tông giọng trầm.



-Con bị ung thư rồi! Giúp con đi mà!-Ken tiếp tục nài nỉ.



-Cậu đâu phải con ruột của tôi đâu....sao tôi phải làm thế, sao tôi phải lo cho cậu?-Chủ tịch nói.



-Lúc đó, cậu mới có 5 tuổi thôi mà tinh ranh thật....cậu ghen tị với tình cảm gia đình chúng tôi sao? Cậu có nhớ Ken không, cậu con trai của chúng tôi....



-Con là Ken mà, bố mẹ nói gì vậy?-Ken hoảng hốt khi nghe thấy.



-Cậu đâu phải là Ken, cậu chỉ là một đứa bé ăn xin ở ngoài đường mà thôi...chỉ vì một lần cho cậu tiền mà chúng tôi đã đánh mất đứa con trai duy nhất....



-Ý mọi người là sao?-Ken bị đánh trúng vào tim đen.



-----flashback-----



Vào ngày sinh nhật của Ken, ba mẹ Ken đã đưa Ken đi chơi, rồi mua đồ. Đi đến gần bãi gửi xe, có một đứa trẻ ăn xin ngồi gần đó. Ken chạy lại cho cậu ta 100€. Dường như từng đó chưa đủ với cậu ta, cậu ta còn muốn một thứ hơn nữa....



-Con ở đây nhé, để mẹ mua cho con chai nước!-Mẹ Ken nói.



-Thế còn bố thì sao ạ?-Ken nhìn mẹ.



-Bố đang ở bãi gửi xe, tí bố ra!-Mẹ xoa đầu Ken.



Thế là Ken đứng đó, một mình cầm con gấu bông trên tay. Bỗng trời đổ mưa, Ken chạy đến chỗ trú mưa, gần đó là một dòng sông. Nên Ken mới cúi xuống nhìn dòng sông chảy.



*bụp*



Cậu con trai ăn xin đó đã không thương tiếc, đập một thanh sắt thật mạnh vào đầu Ken. Cậu ấy lấy quần áo của Ken, mặc cho Ken bộ đồ rách rưởi của cậu ta rồi đẩy Ken xuống dòng sông đó.



Cậu ấy đi tới nhà vệ sinh công cộng. Tắm rửa sạch sẽ rồi mặc quần áo của Ken vào. Trông cậu ta bây giờ không khác gì Ken...và đã khiến cho bố mẹ Ken tin cậu ta là con trai mình.



-----Endflashback-----



-Cậu có thể đừng giả nai được nữa không? Chúng tôi đã biết mọi chuyện rồi, tốt nhất là cậu đừng nên như thế nữa...chúng tôi đã biết cậu không phải là Ken từ lúc cậu quen Sam rồi...con người như cậu thật sự không đáng ở trong cái nhà!



-Cậu có biết không? Thật ra là Ken vẫn còn sống đấy! Cậu con trai bé bỏng của chúng tôi vẫn còn sống đấy! Và cậu ấy đang ở cái nhà này!



.....



-Mẹ? Bộ quần áo này, căn phòng này là của con ư?-Jaydon từ trên tầng bước xuống.



End chap