Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ

Chương 1 : Hắn có bị bệnh không?

Ngày đăng: 10:57 30/04/20


Chỉ từ giá trị nhan sắc xem ra, Liêu Đình Nhạn cảm thấy trong nguyên tác vị hoạn quan này hẳn là có tên họ mới đúng.



Vì thế Liêu Đình Nhạn hỏi: “Ngươi tên là gì?”



Hoạn quan cười cười đáp: “Trường Hữu.”



Trường Hữu? Liêu Đình Nhạn cẩn thận ngẫm lại, phát hiện trong nguyên tác tựa hồ không có tên người này, xem ra quả thật là người qua đường Giáp không sai. Nếu không phải nhân vật trong nguyên tác, vậy có nghĩa là sẽ không tùy tiện kích phát cốt truyện lung tung rối loạn gì, Liêu Đình Nhạn thả lỏng hơn, thuận miệng nói: “Ta không cần người chiếu cố, ngươi đi xuống đi.”



Trường Hữu lại nói: “Tổng quản đã phân phó, nô không dám cãi lời, mong rằng nữ lang để nô lưu lại.”



Liêu Đình Nhạn không có yêu thích là khó xử người khác, nghe vậy cũng không nói thêm nữa. một lát sau, Liêu Đình Nhạn quay đầu nhìn về phía Trường Hữu, đối diện với đôi mắt hắn. Người này khôngquấy rồi, không náoloạn, không nhiều chuyện, còn là tiểu bạch kiểm rất có vẻ cảnh đẹp ý vui, khuyết điểm duy nhất chính là không biết vì sao cứ nhìn chằm chằm vào nàng, Liêu Đình Nhạn thầm nghĩ, chẳng lẽ là vị tổng quản kia lo lắng nàng nửa đường chạy trốn, cho nên riêng cho người này tới nhìn chằm chằm?



Cần thiết sao, nhìn chằm chằm như phòng trộm vậy. Liêu Đình Nhạn trong lòng nói thầm, dù sao trênxe thật sự nhàm chán, vậy nói chuyện với Trường Hữu đi.



“Trường Hữu phải không, ngươi hầu hạ ở trước mặt bệ hạ?”



Trường Hữu ánh mắt chợt lóe, đáp: “Nô cũng không thể thường xuyên nhìn thấy bệ hạ.” hắn đang chờ nữ lang trước mặt này hỏi nhiều một chút về bệ hạ, ai ngờ Liêu Đình Nhạn nghĩ nghĩ lại hỏi: “Trong cung vào ngày mùa hè có dùng nhiều băng?”



không nghĩ tới nàng sẽ hỏi vấn đề này, Trường Hữu ngẩn ra, nhất thời không kịp lấy lại tinh thần, qua một lát mới vừa hồi tưởng vừa nói: “Trong cung mấy nơi chủ điện đều dùng băng, ngoại cung thành có mấy cái hầm băng cực lớn, vào đông chứa băng, thời tiết nóng bức lên, mỗi ngày đều sẽ đưa lượng lớn băng đến các nơi trong cung.”



Liêu Đình Nhạn tính toán, chỉ cần có thể hỗn được một cái phân vị không tồi, cũng có thể sử dụng băng rồi, tốt xấu cũng làm nữ chủ, hẳn là có thể hỗn được không tệ đi.



Trường Hữu đánh giá mặt Liêu Đình Nhạn, phát hiện tóc mai của nàng có chút mướt mồ hôi, tức khắc phản ứng lại, nguyên lai nàng sợ nóng. Kỳ thật hắn cũng cảm thấy có chút nóng, trong xe ngựa này quá kín.



“Nữ lang chờ một lát.” Trường Hữu nhảy xuống xe ngựa, không bao lâu đã trở lại, đem một chén băng xối sữa bò cùng mứt vụn đặt ở trước mặt Liêu Đình Nhạn, “Nữ lang mời dùng.”



Cái gì, vì sao trong xe ngựa đi trên đường còn có đãi ngộ tốt như vậy? Liêu Đình Nhạn bắt đầu cảm thấy tiến cung nói không chừng là một chủ ý không tồi.




Đợi nửa ngày không thấy nàng hỏi hoàng đế, Tư Mã Tiêu đành phải chủ động hỏi: “Nữ lang vì sao không hỏi tình huống của bệ hạ?”



Có cái gì mà hỏi, cũng không muốn yêu đương với hắn, vào cung an tĩnh như gà có thể sống một ngày là được một ngày. Nếu không phải trốn không thoát, nàng khẳng định cũng sẽ tránh cái nam nhị bệnh tâm thần kia giống như tránh nam chủ vậy.



Tư Mã Tiêu bình tĩnh nhìn nàng, “Nữ lang không sợ bệ hạ sao?”



Liêu Đình Nhạn: “Lá gan của ngươi không nhỏ, loại lời này cũng dám hỏi?”



Tư Mã Tiêu cười rộ lên, khuôn mặt tuổi trẻ tuấn tú làm hắn nhìn qua vô hại lại chân thành, “Bởi vì nô từ trước gặp được mỹ nhân, biết được phải vào cung, đều khóc sướt mướt, nữ lang lại bình tĩnh như thế, thế này làm cho nô rất tò mò, hơn nữa, nô cảm thấy nữ lang sẽ không bởi vậy mà trách tội nô.”



Tiểu tử vẫn còn quá trẻ. Liêu Đình Nhạn nghĩ thầm, tính tình như vậy khó trách trong nguyên tác khôngcó tên họ, nếu không khả năng là sống không quá ba chương đâu.



“Nghe nói bệ hạ yêu thích giết người.” Liêu Đình Nhạn nói: “Ta không lâu trước đây gặp phải sơn phỉ tập kích, tận mắt nhìn thấy bọn họ giết người, cảnh tượng đáng sợ, về nhà rồi, ta nửa tháng không thể chạm vào thức ăn mặn, ngửi thấy mùi thịt liền muốn nôn.”



Tư Mã Tiêu: “……”



Liêu Đình Nhạn ghé sát vào hắn nhẹ giọng hỏi: “Lúc bệ hạ giết người, sẽ cho nhóm mỹ nhân hậu cung tiến đến vây xem sao? Nếu mà không cưỡng bức ta đi xem, vậy thật ra còn tốt.”



Tư Mã Tiêu phụt một tiếng cười ra, “Nữ lang thật kỳ lạ a, nói đến bệ hạ giết người, nữ lang vừa khôngkỳ quái bệ hạ vì sao giết người, cũng không lộ ra vẻ đồng tình với những người bị giết đó, nghe nói nữ lang là người thiện tâm, người không nghĩ khuyên can bệ hạ đừng giết người sao?”



Có cái gì mà kỳ quái, bệnh tâm thần giết người cần lý do sao? Còn khuyên bệnh tâm thần đừng giết người, nàng nói không chừng chính mình còn sắp chết, nghĩ nhiều như vậy làm gì. Làm người quan trọng nhất chính là tự mình hiểu lấy, không cần loạn làm cho người khác thêm phiền toái, thân phận nữ chủ nguyên tác cũng không đại biểu nàng là trung tâm thế giới này, nghĩ muốn cái gì có cái đó, tự mình còn không cứu được, cứu người khác cái rắm.



Liêu Đình Nhạn thở dài, nói với vị hoạn quan trẻ tuổi quá mức thiên chân lớn mật này: “Nghe ta khuyên một câu, làm việc trong phạm vi của mình thôi, không cần xen vào việc của người khác, như thế mới có thể sống lâu dài.”



Tác giả có lời muốn nói: nói mọi người không cần hình thành hình thái tư duy nào đó a, kỳ thật trong lịch sử có rất nhiều hoàng đế kỳ kỳ quái quái, không khí xã hội các thời kỳ cũng đều không giống nhau, các loại quy tắc thói quen cũng vậy, cho nên tốt nhất không cần dùng bối cảnh của một chương hoặc là mấy chương tiểu thuyết đi áp dụng cho tất cả các tiểu thuyết.