Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ
Chương 1 :
Ngày đăng: 09:40 20/08/20
Liêu Đình Nhạn lần thứ ba nhịn không được nhìn ra cửa điện, Quế Diệp hầu hạ nàng bưng một chén canh lạnh tới, thấy ánh mắt nàng đang xẹt đến đâu, trong lòng minh bạch, liền ngồi quỳ ở bên cạnh nàng, ôn nhu nói: “Ngài chính là đang đợi bệ hạ?”
Liêu Đình Nhạn kỳ thật không phải đang đợi Tư Mã Tiêu, thậm chí ước gì hắn không xuất hiện, nhưng mấy ngày nay mỗi ngày hắn đều phải tới đây, không nhẹ không nặng mà lăn lộn nàng trong chốc lát mới tính là xong, cố tình hôm nay đột nhiên không thấy bóng người, khiến cho tâm thần nàng khôngyên, đều lo lắng Tư Mã Tiêu có phải đang nghẹn cái đại chiêu gì hay không, nhịn không được tự mình dọa mình.
Nhưng mà nàng sợ hãi đối mặt với bệnh tâm thần, lại bị Quế Diệp ngộ nhận là thâm cung khuê oán tưởng niệm, còn riêng vì nàng giải thích nghi hoặc: “Bệ hạ hẳn là đang ở đông đường Thái Cực Điện, cùng tướng quốc thái phó bọn họ thương thảo quốc gia đại sự, nói vậy buổi chiều hẳn sẽ tới thăm Quý Phi.”
đi vào nơi này rồi, Liêu Đình Nhạn mới hiểu được, nguyên lai hoàng đế cũng không phải mỗi ngày lên triều, giống như hoàng đế này hiện giờ, từ khi hắn kế vị, trước nay chính là nửa tháng một đại triều, ba ngày một tiểu triều, đại triều ở Thái Cực Điện, giống nhau đều là có đại sự dâng tấu biểu, mà tiểu triều sẽ ở đông đường của Thái Cực Điện, chỉ có vài vị quan viên cao cấp cùng hoàng đế đơn độc mở họp nhỏ, nói nói mọi việc trong triều.
Bất quá Tư Mã Tiêu hoàng đế này không quá xứng chức, cho dù loại họp nhỏ này, hắn cũng là thích tham gia thì tham gia, không thích tham gia thì không tham gia, mọi việc cơ hồ đều để tướng quốc, thái phó, thái bảo ba người quyết định, mỗi ngày hắn chỉ phụ trách làm cái thùng hỏa dược, tùy thời chuẩn bị nổ chết một hai người.
Liêu Đình Nhạn nghe Quế Diệp nói đến tướng quốc, thái phó, ý niệm trong đầu nháy mắt có chút bay đi. Lúc này thế cục trong triều có thể nói là ‘thế chân vạc tam quốc ’, quyền lợi cơ bản đều nắm giữ ở trong tay ba người này, một là Đô tướng quốc, người này xuất thân bụi cỏ, đến ơn tiên đế tri ngộ, từng vì tiên đế đánh đuổi vô số ngoại địch, là người có tài tướng soái, trước khi tiên đế qua đời đã giao thác ấu tử cho hắn, lệnh cho hắn phụ tá ấu đế, bây giờ có thể nói là quyền thế ngập trời.
một người nữa là Đoạn thái phó, đại biểu cho hào môn quý tộc, gia chủ Đoạn gia, đứng phía sau là các đại gia tộc kéo dài mấy trăm năm, hắn còn là thân phụ của tiên hoàng hậu, cũng chính là ngoại tổ của hoàng đế Tư Mã Tiêu.
Cuối cùng một người còn lại là Cao thái bảo, chính là chưởng lãnh binh mã giữ thành và phòng vệ cung đình, còn thường xuyên thay thế hoàng đế phê duyệt tấu chương, xử lý đại sự, một vị hoạn quan già được hoàng đế tín nhiệm nhất.
Ba người này, sở dĩ Liêu Đình Nhạn nhớ rõ như thế, là bởi vì bọn họ đều có không ít suất diễn trong nguyên tác. Ừ, phải nói thật, suất diễn của Đoạn thái phó và Cao thái bảo đều nhiều hơn Tư Mã Tiêu, là hai vị cáo già trong nguyên tác sau khi Tư Mã Tiêu chết còn làm rất nhiều đại sự.
Đông đường Thái Cực Điện, Tư Mã Tiêu tùy ý ngồi ở phía trên, vừa câu được câu không vừa búng chén rượu trước mặt.
“Bệ hạ! họ Quách kia tuyệt không thể tha nhẹ, thần thỉnh bệ hạ hạ chỉ, tróc nã Quách Ngạn, tính cả Quách gia trên dưới hơn ba mươi khẩu, toàn bộ chém đầu răn đe cảnh cáo!” Võ quan râu dài, Đô quốc tướng người quá trung niên, tiếng như chuông lớn, mi sắc như đại đao, vừa nắm tay đã lộ sát khí, ẩn ẩnmang theo cảm giác áp bách.
Thượng thư lệnh đầu bạc râu thưa bước ra khỏi hàng chắp tay nói: “Bệ hạ cân nhắc, Quách Ngạn kia tuy nói có bất kính với bệ hạ và tiên đế, nhưng người này là cao tân, nếu thật vì hắn rượu vào nói lỡ lời liền muốn chém đầu hắn còn liên luỵ người nhà, thần cho rằng không ổn.”
Liêu Đình Nhạn ngẩn ra, thơm? Cái gì thơm, hôm nay nàng không dùng hương phấn linh tinh. khôngphải như thông lệ đi, Tư Mã Tiêu hẳn sẽ không nói là trên người nàng tự mang hương mỹ nhân? hương xử nữ? Sau đó đề tài cứ như vậy càng nói càng nguy hiểm, chạy đến hướng nào đó không thể miêu tả?
Liêu Đình Nhạn mới vừa cảnh giác lên, liền nghe thấy Tư Mã Tiêu hỏi: “Có phải nàng ăn thứ gì rất thơm hay không?”
Mẹ! đã đoán sai! Nam nhân này thật là trôi đất đá a! Liêu Đình Nhạn bảo trì biểu tình: “Thiếp là…… uống chút mật quả ủ.”
Tư Mã Tiêu: “Ngửi cũng không tệ lắm, bưng tới cho cô một ít.”
Nữ hầu không biết xuất hiện khi nào, lặng yên không một tiếng động đi xuống, thực nhanh lại bưng mật quả ủ ngọt thanh thơm hương đi lên, trình cho Tư Mã Tiêu. Tư Mã Tiêu chỉ uống một ngụm, liền nhíu mi đem mật quả ủ kia cùng với cả cái ly đồng loạt ném ra ngoài cửa sổ, “Cái thứ vớ vẩn gì, ngọt như vậy thì uống thế nào.”
Liêu Đình Nhạn: Chưa thấy ai khó hầu hạ như vậy.
“Bệ hạ, Cao thái bảo đã trở lại.” Hoạn quan Cẩn Đức bỗng nhiên tiến vào hồi bẩm.
Tư Mã Tiêu giật giật ngón tay, ôm lấy Liêu Đình Nhạn ngồi dậy, “Cho hắn lại đây.”
Nghe thấy Cao thái bảo ba chữ, Liêu Đình Nhạn giật mình, vị Cao thái bảo trong nguyên tác này sống thật lâu, thậm chí có thể nói về sau là đại BOSS chủ yếu mà nam chủ đối phó. hắn là hoạn quan chiếu cố Tư Mã Tiêu lớn lên, cũng là tâm phúc, cho dù Tư Mã Tiêu người chết nước mất rồi, vị Cao thái bảo này chạy trốn ở bên ngoài, vẫn cứ tụ tập những người liên can muốn phục quốc, mang đến cho nam chủ không ít phiền toái, về sau nam chủ xưng đế còn bị quất nhiễu rất nhiều, bởi vì hắn ở trong hoàng cung mai phục vô số cờ ngầm, khi nam chủ vào làm chủ tòa cung thành này, không thể tra ra toàn bộ, làm cho thiếu chút nữa bị ám sát mà chết.
Vị Cao thái bảo này, là nhân vật lợi hại còn giảo hoạt.
một nhân vật như vậy, diện mạo lại phi thường hàm hậu dễ thân, dung mạo tầm thường, thực khôngkhiến ai chú ý, cho dù cặp mắt kia, lúc nhìn người cũng không lộ một tia tinh quang, ngược lại, mang chút màu trà, có sắc thái dày rộng hiền lành của trưởng giả —— hoàn toàn bất đồng với Cao thái bảo trong tưởng tượng của Liêu Đình Nhạn.
“Cao Mịch, chuyến này ngươi hết thảy có thuận lợi?” Tư Mã Tiêu đứng lên, thả gối ôm Liêu Đình Nhạn trong lòng ngực lên giường mỹ nhân.
“Hồi bệ hạ, hết thảy thuận lợi.” Cao thái bảo trả lời hoàng đế xong, còn bớt thời giờ chắp tay với Liêu Đình Nhạn, ánh mắt nhìn nàng thế nhưng có điểm…… từ ái?