Nữ Hoàng Tạo Mẫu Tóc
Chương 34 : Bắt cóc
Ngày đăng: 11:44 18/04/20
Vẻ cầu khẩn trên mặt biến mất, Tú Uyên không giấu sự tức giận, đứng dậy:
"Em hiểu rồi! Nếu đã vậy, nghĩa là chị chính thức tranh giành anh Trần Thoại với em! Chị hãy nhớ rằng, tuyệt đối em không buông tay anh ấy!"
Không quan tâm chị mình có phản ứng gì sau lời đả kích đó, Tú Uyên lập tức rời khỏi sân vườn. Cánh cổng gỗ đóng lại cái rầm, từ một sức lực chẳng hề kiêng nể. Về phần Bảo Vương, cô nhắm mắt lại, nửa mệt mỏi nửa chán nản. Trước là Nicolas, giờ lại đến Tú Uyên, cô cảm thấy mọi chuyện phức tạp kinh khủng. Vòng lẩn quẩn này rồi sẽ kết thúc thế nào đây? Đang nghĩ ngợi miên man thì Bảo Vương chợt nghe bên ngoài tiếng Tú Uyên kêu lên rồi tắt hẳn. Lo lắng em gái xảy ra chuyện chẳng lành, cô liền mở cổng bước ra. Trước mặt Bảo Vương, Tú Uyên nằm bất tỉnh dưới đất. Chưa kịp chạy đến xem cô bé thế nào thì Bảo Vương ngã xuống do bất ngờ bị ai đó đánh mạnh vào gáy từ phía sau...
Sự lắc lư khá dữ dội đã đánh thức Bảo Vương. Cô mở mắt ra, một không gian tối tối chỉ chút ánh sáng leo lét toả ra từ bóng đèn neon bị vỡ kính, đổ xuống cái nhìn vẫn còn mơ màng. Bảo Vương chậm rãi ngồi dậy, chân đá trúng một chiếc hộp vì nơi đây thật chật chội. Đưa tay rờ sau ót vì còn ê ẩm, cô đảo mắt nhìn hết lượt cái nơi mình đang ngồi. Hoàn toàn kín bưng, như hộp sắt hình chữ nhật, xung quanh chất đầy thùng carton và nhiều thứ linh tinh. Lắng nghe âm thanh gió thổi vun vút bên ngoài cộng thêm sự chuyển động chao đảo, Bảo Vương nhanh chóng biết ra đây là thùng xe tải. Cố giữ thăng bằng để đầu óc đỡ choáng váng, cô nhớ lại chuyện gì đã xảy ra trước đó. Hình ảnh về cuộc nói chuyện với Tú Uyên xuất hiện trong đầu và lập tức, Bảo Vương nhớ đến em gái, cả lúc thấy con bé nằm ngất xỉu dưới đất. Cô lo lắng không biết Tú Uyên ở đâu, trong tình trạng thế nào. Đúng lúc, âm thanh dịch chuyển vang lên bên cạnh, bấy giờ Bảo Vương mới nhìn xuống thấy Tú Uyên đang cựa mình. Đặt tay lên vai em, cô lay lay. Phải mấy phút sau, Tú Uyên mới mở mắt ra, lừ đừ ngồi dậy.
"Đau đầu quá." – Tú Uyên nhăn nhó, ngạc nhiên nhìn chị – "Chúng ta đang ở đâu đây? Sao lại tối thế này?"
Bảo Vương cất tiếng nhẹ nhàng như lường trước được phản ứng của Tú Uyên khi nghe xong tin này: "Đây là thùng xe tải. Vẻ như chúng ta đã bị bắt cóc."
Đúng như Bảo Vương nghĩ, Tú Uyên mở to mắt, thốt lên kinh ngạc: "Bắt cóc!"
Đưa tay lên môi Tú Uyên, Bảo Vương khẽ khàng dặn dò: "Nhỏ tiếng một chút. Tên bắt cóc có lẽ đang lái xe. Hắn cách chúng ta qua bức ngăn này."
Thất thần trong chốc lát, Tú Uyên gật đầu, hiểu rõ bản thân nên làm gì trong tình huống này. Thấy em gái đã bình tĩnh lại, Bảo Vương hạ tay xuống. Quan sát thùng xe chật chội nửa tối nửa sáng Tú Uyên nắm áo chị, giọng lo sợ: "Lý do gì chúng ta lại bị bắt cóc? Hắn sẽ làm gì chị em mình? Tống tiền hay lột da đầu?"
"Tội phạm Việt Nam thường không biến thái đến mức vậy đâu." – Bảo Vương biết Tú Uyên nghĩ về mấy phim giết người của nước ngoài – "Chị cũng chưa khẳng định chắc chắn chúng ta bị bắt cóc nhưng với tình hình này thì khả năng đó chiếm tỷ lệ khá cao. Trước mắt, vẫn không rõ hắn muốn gì."
Ngồi sát vào Bảo Vương hơn, Tú Uyên hỏi: "Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Đảo mắt suy nghĩ hồi lâu, Bảo Vương đưa ra giải pháp mình vừa nghĩ: "Hiện, chúng ta không thể thoát khỏi thùng xe vì vậy chỉ còn cách chờ xem kẻ đó đưa mình đến đâu. Quan sát tình hình khi ấy thế nào rồi mới tìm cách thoát thân."
"Em nghĩ mình nên mang theo vật gì đó để hộ thân."
Thế là Bảo Vương và Tú Uyên tranh thủ tìm kiếm trong những thùng carton những thứ có thể giúp họ trong những tình huống cần thiết. Rất nhanh, Bảo Vương nghe Tú Uyên gọi khẽ: "Chị ơi, có con dao rọc giấy."
Quay qua, Bảo Vương đón lấy con dao rọc giấy cũ. Cô nghĩ có thể đến thời điểm nào đó, cái vật này sẽ giúp ích. Đột ngột, hai chị em Bảo Vương cảm nhận thùng xe không còn lắc lư nữa. Họ đoán xe đã dừng lại. Biết chuyện gì sắp xảy ra, Bảo Vương liền nói nhỏ vào tai Tú Uyên...
Không lâu sau, cửa thùng xe tải mở toang, một bóng dáng xuất hiện dưới ánh sáng hắt ngược từ bên ngoài. Là kẻ đã bắt cóc chị em nhà họ Ngô. Trông hình dáng thanh mảnh có thể đoán tên này không ngoài ba mươi, để tránh bị phát hiện hắn đội nón và đeo khẩu trang kín mít. Đưa mắt nhìn vào trong thùng xe, hắn thấy Bảo Vương và Tú Uyên vẫn đang ngủ. Yên tâm, hắn mau chóng đưa cả hai cô bé vào trong ngôi nhà đổ nát cách xe tải một đoạn không xa. Xung quanh nơi này rất vắng vẻ, chỉ có một cánh đồng rộng lớn kéo dài tít tắp.
Đặt Bảo Vương và Tú Uyên xuống đất, hắn dùng dây thừng trói tay chân cả hai lại rồi chậm rãi đóng cửa, khoá chốt. Nghe tiếng bước chân bên ngoài nhỏ dần, hai chị em Bảo Vương mới mở mắt ra. Cả hai được đặt nằm nghiêng, mặt đối diện nhau và nhờ thế cuộc trao đổi âm thầm diễn ra dễ dàng hơn.
"Có thể quản gia Kim đã báo tình hình của Bảo Vương cho giám đốc."
Nicolas tiếp tục nhìn Trần Thoại vì biết anh chàng này đang tháo gỡ những suy diễn không tốt về mối quan hệ giữa Ngô Thịnh với Bảo Vương. Dù chẳng muốn nhưng sự thật ngay bây giờ, Nicolas phải thừa nhận rằng: Trần Thoại là một người tốt, rất biết cách an ủi và cảm thông cho người khác.
"Tôi xin lỗi vì đã đánh anh."
Đối diện, Trần Thoại ngạc nhiên lần hai. Trông cái nhìn nửa bất ngờ nửa khó hiểu từ đối phương, Nicolas bỗng nhiên thấy ngại, nói lơ đễnh:
"Có lẽ lúc đó bản thân hơi nóng nảy nên tôi nghĩ mình cần nói xin lỗi."
Vốn là người tinh ý, Trần Thoại mau chóng nhận ra dáng vẻ bối rối đó. Không muốn Nicolas khó xử, anh lên tiếng như giải vây: "Tôi chẳng để bụng đâu."
Nghe Trần Thoại khéo léo nói câu tha thứ, Nicolas trở lại bình thường, im lặng.
"Được rồi. Anh vào thăm Bảo Vương đi." – Nghĩ Trần Thoại đang sốt ruột và không muốn là kẻ chen ngang nữa, Nicolas nhanh chóng rời khỏi.
Dõi theo bóng dáng anh chàng con lai, Trần Thoại thở ra thật nhẹ rồi mở cửa bước vào phòng. Anh thấy Bảo Vương ngồi trên giường như thể chờ mình đã lâu. Chậm rãi, anh tiến đến bên cạnh, ngồi xuống. Vẫn luôn dành cho cô ánh mắt dịu dàng ấm áp, Trần Thoại ân cần: "Đã khoẻ hơn chưa?"
"Ừm, chỉ hơi đau đầu." – Bảo Vương nhớ đến em gái – "Tú Uyên thế nào?"
"Vài vết trầy xước ở chân và tinh thần hơi hoang mang thôi. Giám đốc đã đưa cô bé về nhà, bảo rằng sẽ cho người tìm ra Jimmy."
Trông đôi mắt Trần Thoại nhuốm vẻ mỏi mệt, Bảo Vương nói khẽ: "Xin lỗi đã khiến anh và mọi người lo lắng."
Mỉm cười lắc đầu, Trần Thoại đưa tay ra và nhẹ nhàng ôm Bảo Vương vào lòng.
"Vậy lần sau đừng để tôi phải lo lắng nữa."
Nằm yên trong vòng tay mạnh mẽ ấy, Bảo Vương tựa cằm lên vai anh, gật đầu. Bất chợt cửa phòng mở, Tuấn Khang và mọi người mau chóng kéo vào phòng để rồi bắt gặp cảnh Trần Thoại và Bảo Vương đang ôm rồi mau chóng rời ra xa. Lập tức hiểu chuyện gì vừa diễn ra, tất cả nhìn nhau cười khúc khích, quên mất cả việc hỏi thăm. Vẻ như, họ đã đến thăm bệnh không đúng lúc.
rgin-ri9;.-