Nữ Hoàng Tuyển Phu
Chương 110 : Chọc tổ ong vò vẽ
Ngày đăng: 20:29 19/04/20
Khi trở lại chỗ ở, Tử Nhi đang chờ ở ngoài cửa. Sau khi nhìn thấy Hàn Linh, nàng lập tức tiến lên đón, vẻ mặt nôn nóng.
“Công chúa, không tốt, Tiểu Hầu Gia bị người của bang Thiên Ma bắt đi rồi.”
“Tiểu Hầu Gia là ai?” Nàng như thế nào không nhớ rõ nàng nhận biết cái Tiểu Hầu Gia gì?
Tử Nhi kinh ngạc mà chớp chớp mắt, giải thích nói: “Tiểu Hầu Gia, chính là biểu ca của công chúa mà.”
Trời, thì ra là Hàn Như Phong, cũng là, người ta là nhi tử của Trấn Nam Vương, dĩ nhiên là Tiểu Hầu Gia rồi. Nhưng ở trong đầu của nàng, hắn chính là một cái danh từ lớn biểu ca tiểu thụ.
“Cái bang Thiên Ma này, ăn gan báo, dám đụng đến người của ta? Băng Tư, chúng ta đi!” Nàng ném đuôi ngựa xuống, đi nhanh rảo bước tiến lên. Đột nhiên cảm thấy nàng giống như một đại tỷ xã hội đen, Băng Tư chính là tay chân tốt nhất của nàng, bất quá tiểu đệ thủ hạ của nàng hình như hơi ít, duy nhất một cái phục tùng còn không phải là nhãn hiệu của nàng. Hôm nào nhất định phải chiêu mộ chiêu mộ nhiều, phát triển rộng nhãn hiệu của nàng, mở rộng thế lực thủ hạ của nàng, để tránh không may khi gặp gỡ nhân vật chân chính.
Chậm đã, hắn lúc nào trở thành người của nàng? Quên đi, dù sao cũng là thân thích, không thể thấy chết mà không cứu.
Một cái cửa sơn động ở giữa sườn núi, Hàn Như Phong bị trói chặt ở trên cây, khóe miệng, khóe mắt đều có chút bầm đen.
Chậc chậc chậc, một tiểu thụ yếu ớt như thế bị đánh thành như vậy, quá vô nhân tính.
Lại nhìn người của bang Thiên Ma, nhân số cũng không nhiều, cũng chỉ có sáu tên, một kiểu đồng phục của thư viện Thanh Bách. Đang trang bị cái cặp, lại là một đám lưu manh thô tục không chịu nổi, thật không biết bọn họ là làm sao tiến vào được thư viện Thanh Bách.
“Linh nhi, ngươi tới cứu ta?”
“Thật sự lợi hại như thế?” Nàng cảm giác chính mình giống như chọc vào tổ ong vò vẽ, hơn nữa càng chọc càng lớn.
Băng Tư nghiêm túc gật đầu nói: “Đúng vậy, người của bang Thiên Ma rất là khó chơi, phàm là đã đắc tội môn phái của bọn họ, bọn họ nhất định đuổi theo không bỏ, thẳng đến khi diệt cả nhà của đối phương mới thôi, đều không ngoại lệ.”
Mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, theo cái trán của nàng trượt xuống, chọc đến cái tổ ong vò vẽ này thật đúng là không phải lớn bình thường.
“Như thế nào không nói sớm? Sớm biết rằng, liền dĩ hòa vi quý.” Nàng suy nghĩ một chút, kéo cánh tay của hắn nói, “Đi, ta dẫn ngươi đi bồi bổ thật tốt, chúng ta dưỡng đủ tinh thần, đối phó cường địch.”
Thân thể của Băng Tư rõ ràng có chút cứng đờ, nàng nhìn đến vành tai của hắn đã đỏ bừng.
Hàn Như Phong ở phía sau không vui, vểnh cái miệng nhỏ ủy khuất nói: “Linh nhi, ta mới là người bệnh.”
Người không có sức chiến đấu, bổ cũng như không bổ. Đương nhiên, nàng không có khả năng ở trước mặt nói với hắn như thế, nếu không, hắn không thể không tức giận đến chạy tới đâm đậu hủ. Nàng chê cười kéo hắn lên, trấn an nói: “Ngươi cũng cùng nhau bồi bổ.”
Thừa dịp ánh trăng, Hàn Linh dẫn theo Băng Tư và mấy tên thị vệ cùng nhau ở bên ngoài gian nhà của bọn họ bận việc trước sau, vì để ngừa vạn nhất, nàng thiết kế riêng một bộ bẫy rập vô địch thiên la địa võng tới đối phó người của bang Thiên Ma. Nếu bọn họ rất khó dây dưa, như vậy ắt hẳn sẽ phải đến đây một lần nữa, tại sao không liền ở đây ôm cây đợi thỏ?
Hàn Linh vừa lòng mà thưởng thức kiệt tác của mình, còn dùng phương pháp rút thăm riêng tìm một tên thị vệ tới thí nghiệm một phen, nàng nhìn đến tên thị vệ bất hạnh rút trúng thăm kia còn không có thí nghiệm liền gần như muốn khóc.
Khi hắn mình đầy thương tích mà từ trong bẫy rập được thả ra, hắn thật sự lên tiếng khóc lớn, bởi vì khi hắn xoay người, nàng nhìn thấy có mười cái kẹp con chuột kẹp ở trên mông của hắn. Nàng cắn ngón tay, vì thế cảm thấy vô hạn đồng tình, ngay tại chỗ phát cho hắn mười lượng bạc, thưởng tự trải nghiệm làm xử nữ. Tay của hắn đang cầm mấy thỏi bạc dùng mồ hôi và máu đổi lấy kia, lại lần nữa khóc lóc thảm thiết.