Nữ Hoàng Tuyển Phu
Chương 113 : Khiêu chiến lão đại
Ngày đăng: 20:29 19/04/20
“Chuẩn bị, bắn!”
Phu tử môn bắn và đánh xe ra lệnh một tiếng, một loạt hơn mười mũi tên ngay ngắn trên đoàn kỵ mã vèo vèo đồng thời bắn về phía hồng tâm, đẹp đẽ rất chuẩn, khí thế như cầu vồng.
Đồng thời, ở hàng chót nhất của đội ngũ cưỡi ngựa bắn cung, vang lên một tiếng kêu sợ hãi thảm thiết.
“A……”
Mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía con ngựa vị trí hàng chót nhất, một con ngựa đen lông có chứa tạp sắc ở bên trên không có một bóng người, nhìn xuống chút nữa, một người chổng vó, té ngã trên đất. Cung tiễn ở trong tay ném lên thật cao, ném thẳng tắp ở trên không trung, lại rơi xuống thẳng tắp, lại lần nữa đập vào trên bụng của người ở dưới ngựa.
“A……” Lại là một tiếng hét thảm.
Đây nhất định là lúc xui xẻo nhất đời này của Hàn Linh. Mẹ ơi, nàng không làm, nàng phải về nhà……
Lau cái mũi dính bụi, nàng chống thân mình từ trên mặt đất bò dậy, con ngựa đen ở bên cạnh còn đang thở hồng hộc mà cùng nàng tính tình vui đùa. Hàn hoàng chết tiệt, nếu không phải bởi vì hắn, nàng cũng không cần chịu khổ bực này.
Nếu không thì không tính, một môn này từ bỏ đi.
Không đúng, bắn cùng đánh xe là hai môn tách ra khảo hạch, cũng liền tương đương với hai tên nam nhân?
Chính cái gọi là mời thần thì dễ tiễn thần thì khó, nếu là lập tức đem hai nam nhân đón vào cửa, vậy còn có thể có ngày lành được sao? Đáp án là, khẳng định không thể.
Nàng nhanh như chớp một lần nữa bò lên trên lưng ngựa, nói cái gì cũng phải trước chinh phục nó.
“A……” Một tiếng hét thảm này càng thêm thống khổ.
Con ngựa này khẳng định là con cái, nếu không vì sao căm hận nàng như thế chứ? Cùng giới tính thì chê nhau, nhất định là đạo lý này.
“Chê cười, trên đời này còn không có chuyện gì có thể làm khó Dạ Ma Thiên ta.” Ngông cuồng kiêu ngạo không ai bì nổi.
Hắn gọi là Dạ Ma Thiên? Tên thật cuồng ngạo, quả nhiên người cũng như tên.
“Tốt lắm, không bằng hai thư viện của chúng ta làm một trận thi đấu đá cầu, sáu người một tổ, bên thua sau này đều phải nghe theo bên thắng, ngươi dám ứng chiến hay không?”
Gặp phải việc khó giải quyết, cách thứ nhất chính là kéo tự quyết (???), trước tìm cái nguyên do kéo lên một kéo (???), chờ thoát thân, liền ba mươi sáu kế chạy là thượng kế. Đến lúc đó hắn tìm không ra người, còn có thể làm cho nàng như thế nào?
Nàng nghĩ đến thật đẹp, âm thầm cười gian.
“Lão đại, đừng nghe hắn, bây giờ hắn chỉ là một con kiến ở trong tay của ngươi, ngươi muốn bóp như thế nào cũng được, không cần để ý tới hắn.”
“Đúng vậy, lão đại, cẩn thận hắn lừa gạt.”
Cánh tay thon dài của Dạ Ma Thiên ào ào giơ lên phía trước, Phong hộ pháp và Nguyệt hộ pháp lập tức ngậm miệng, không dám nhiều lời nữa.
“Đây là ngươi tự tìm đường chết, cho ngươi một cái cơ hội cũng không không sao. Ngươi về trước đi, ba ngày sau, ta liền mang thủ hạ của ta đến thư viện của các ngươi. Đến lúc đó, nếu ngươi thua, từ nay về sau ngươi chính là nô lệ của ta, mặc cho ta sai khiến.”
Lão đại chính là lão đại, tự tin dũng cảm, tiêu sái không kềm chế được, ấn tượng của nàng đối với hắn lại bắt đầu tăng trở lại.
“Vậy nếu là ngươi thua thì sao?”
“Ta không có khả năng thua.” Ống tay áo của Dạ Ma Thiên vung lên, hào khí muôn vàn.
Hàn Linh có chút hơi khó thở, chưa từng thấy qua người kiêu ngạo như thế, nhưng người ta có vốn liếng để kiêu ngạo, nàng lại có cái gì có thể cùng hắn chống đỡ? Không có biện pháp, chỉ có thể kiên trì đồng ý: “Được, một lời đã định.”