Nữ Hoàng Tuyển Phu

Chương 17 : Tim đập áy náy

Ngày đăng: 20:29 19/04/20


Sau bữa tối, thật vất vả bỏ rơi Hàn Như Phong, Hàn Linh một mình đến khắp nơi ở thư viện đi dạo, làm quen hoàn cảnh một chút. Nói một mình, cũng không hẳn vậy, ít nhất phía sau còn đi theo một Băng Tư. Hình như là thói quen hắn đi theo, nàng dần dần bỏ qua cảm giác tồn tại của hắn.



Kiến trúc của thư viện Bạch Tùng lấy phong cách cổ xưa trang nghiêm gọi, đang ở trong đó, đột nhiên sinh ra một lòng kính sợ.



Lúc này thư viện hết sức yên tĩnh, bởi vì mọi người đều tụ tập tới chỗ của sơn trưởng đi vây xem công chúa rồi, ở nơi khác đi lại, hầu như không gặp được một người.



Phía trước là một mảnh rừng phong, lá phong kiêu ngạo đỏ như lửa, đúng là thời gian đẹp nhất trong một năm.



“Đường lên Hàn Sơn dốc đã tà, trong mây lơ lửng một vài nhà. Dừng xe ngồi ngắm rừng phong thẫm, lá nhuộm sương thu đỏ hơn hoa.*” Nhìn cảnh đẹp ở trước mắt, nàng không tự chủ được mà ngâm đọc《Sơn Hành》của Đỗ Mục, bài thơ miêu tả rừng phong, nàng thật sự tìm không ra còn có một bài nào có thể thắng được bài thơ tứ tuyệt đứng đầu này của Đỗ Mục.



*Bản dịch của Tương Như. Bài thơ Sơn Hành (Đi đường núi) của Đỗ Mục. Nguyên văn: Viễn thượng Hàn Sơn thạch kính tà, bạch vân sinh xử hữu nhân gia. Đình xa tọa ái phong lâm vãn, sương diệp hồng vu nhị nguyệt hoa. Dịch nghĩa: Lên Hàn Sơn, đường đá chênh vênh. Giữa nơi lửng lơ mây trắng có nhà người ở. Dừng xe vì yêu cảnh rừng phong buổi chiều. Lá gặp sương thu, màu đỏ hơn cả hoa tháng hai.



Sau khi nàng kết thúc câu thơ, tiếp theo xuất hiện một giọng nói, là một giọng nói của một nam tử, mang theo hơi thở lạnh băng.



“Gượng gạo.”



Nàng theo tiếng nói nhìn lại, xuyên qua cây phong tầng tầng lớp lớp, nàng thấy được một bóng dáng dựa vào bên cạnh một gốc cây phong ở phía xa, bả vai rộng lớn, lưng cao ngất như tùng, nguy nga như núi, khí thế uy vũ.



Là hắn! Vừa rồi ở nhà ăn nhìn thấy cái bóng dáng kia.



Còn nghĩ rằng hắn cùng người khác giống nhau, đi đến nơi đó của sơn trưởng, thì ra là một mình chạy tới nơi này nghỉ ngơi.



Nàng đạp lên lá mà đi, đi đến sau lưng của hắn, nhẹ giọng dò hỏi: “Gượng gạo như thế nào?”



“Không diễn đạt được ý thơ, không hòa hợp với hoàn cảnh, cho nên gượng gạo.” Hắn vẫn là đưa lưng về phía nàng, nhưng nàng nhìn thấy hắn nắm trong tay một thanh bảo kiếm, xem hoa văn tinh xảo kia, hẳn là rất quý giá.



Tuy là sao chép thơ của cổ nhân làm, nhưng bị một người cũng là cổ nhân phê phán, nàng có chút không phục: “Vậy ngươi trái lại làm một bài, ta tới bình luận một chút.”



“Ta là người tập võ, cũng không làm thơ, cho nên, cũng cũng không học đòi văn vẻ, cố làm ra vẻ.” Giọng điệu của hắn bình tĩnh không gợn sóng, nhưng là hương vị cự người ngàn dặm dày vô cùng, trong ngực của nàng một trận quay cuồng, bị người chế nhạo như thế, nàng rất bực bội.
Hàn Như Phong ở bên gối nhẹ gọi nàng, hắn vẫn luôn ngủ ở bên cạnh nàng, vẫn không nhúc nhích, sợ khinh nhờn nàng, thật cẩn thận. Nàng có thể cảm nhận được thận trọng của hắn, cho nên dần dần thả lỏng cảnh giác đối với hắn, thế cho nên xem nhẹ cảm giác tồn tại của hắn.



“Ta đang suy nghĩ, yêu một người đến tột cùng là cảm giác như thế nào? Rõ ràng là lần đầu gặp mặt, nhưng vì sao cảm giác khắc sâu như thế?”



“Ngươi yêu ai?” Giọng điệu của hắn sốt ruột, khẩn trương nhìn nàng.



Nàng không biết vì sao hắn lại phản ứng to lớn như thế, lắc đầu nói: “Không có ai, ta tùy tiện nói nói thôi.”



Hắn phảng phất thở phào nhẹ nhõm, vì nàng kéo lên chăn, ôn nhu nhẹ giọng nói: “Đừng suy nghĩ, ngủ sớm chút đi, ngày mai còn phải đi học.”



Đúng vậy, ngày mai đi học, đến lúc đó hẳn là có thể nhìn thấy hắn đi?



Nàng bắt đầu có chút chờ mong.



Trong bóng đêm, nàng nhìn thấy bóng dáng của Băng Tư vẫn luôn đứng sừng sững ở cạnh cửa, giống như thần giữ cửa*. Hắn sẽ không thật dự định đứng một đêm như thế đi? Tuy nói hắn là Hoàng đế lão cha phái tới giám thị nàng, chức trách của hắn ở chỗ đó, nhưng rốt cuộc hắn cũng bảo hộ an toàn của nàng, nàng không thể đối với hắn quá nghiêm khắc rồi.



*Môn Thần hay còn gọi là thần giữ cửa là một vị thần Trung Quốc thường được đặt ở 2 bên cổng vào một ngôi chùa, nhà ở hay tiệm kinh doanh... được cho là để giữ cho những linh hồn hay ma quỷ không xâm nhập vào được.



Lúc hai người kinh ngạc nhìn chăm chú, nàng từ trong rương lấy ra hai cái chăn bông tơ lụa mà Hoàng đế lão cha chuẩn bị vì nàng, lấy một cái chăn bông trải dưới đất. Trên mặt đất tuy lạnh, nhưng Băng Tư là người tập võ, hẳn là có thể chịu đựng được khí lạnh.



“Băng Tư, từ nay về sau, đây là chỗ ngươi nằm. Buổi sáng, nhớ kỹ tự mình thu dọn, ta cũng sẽ không giúp ngươi gấp chăn.”



Băng Tư nhìn nàng ngơ ngác, nhờ ánh trăng, nàng nhìn thấy sóng mắt của hắn có một tầng mờ mịt hiện lên.



Cuối cùng, nàng lần đầu tiên nghe được giọng nói của hắn, trầm thấp mà hơi mang từ tính: “Tạ ơn công chúa.”



Nàng trả lại cho hắn một nụ cười tươi, thì ra đây là mùi vị thỏa mãn, nhàn nhạt, ấm áp, mang theo hương thơm.