Nụ Hôn Của Casanova

Chương 100 :

Ngày đăng: 14:55 19/04/20


Tôi nhận ra viên cảnh sát trưởng Durham ngay lập tức. Anh ta khoảng ngoài bốn mươi tuổi và trông giống như một cựu tiền vệ chuyên nghiệp. Cảnh sát trưởng Robby Hatfield cao khoảng một mét tám, quai hàm bạnh, thân hình khỏe mạnh. Tôi chợt nảy ra một ý nghĩ hoang đường rồ dại rằng biết đâu anh ta là Casanova. Dù sao thì trông cũng giống. Thậm chí anh ta còn hoàn toàn phù hợp với hồ sơ nhân dạng của Casanova.



Thám tử Sikes và Ruskin đang dẫn giải gã tù nhân, tiến sĩ Wick Sachs. Tôi cũng nhận ra một vài thám tử khác ở Durham. Họ đều có vẻ căng thẳng, nhưng khá hân hoan, và gần như nhẹ nhõm. Người Sachs ướt đẫm. Trông hắn đầy vẻ tội lỗi.



Mày có phải Casanova không? Rốt cuộc mày có phải gã Quái vật không? Nếu vậy thì mày đang có âm mưu gì? Tôi muốn hỏi Sachs hàng trăm câu hỏi, nhưng không thể.



Nick Ruskin và Davey Sikes nói chuyện phiếm với đồng nghiệp trong hội trường đông đúc. Hai thám tử này khiến tôi nhớ đến mấy tay vận động viên chuyên nghiệp mà tôi biết ở D.C. Đa số họ thích được làm tâm điểm của sự chú ý; một số người coi đó là mục đích sống. Hầu hết cảnh sát Durham dường như cũng cảnh vẽ như vậy.



Mái tóc bóng bẩy của Ruskin chải ngược ra đằng sau, dính chặt vào đầu. Tôi nhận thấy anh ta đã sẵn sàng làm tâm điểm. Davey Sikes cũng vậy. Tôi muốn nói với họ rằng Hai thằng cha này cần được liệt vào diện các bác sĩ bị tình nghi. Chuyện này chưa kết thúc đâu! Nó chỉ vừa mới bắt đầu. Tên Casanova thực sự đang cổ vũ cho các người. Có lẽ hắn đang đứng đâu đó trong đám đông.



Tôi tiến đến gần Wick Sachs. Tôi cần quan sát mọi thứ diễn ra tại đây một cách rõ ràng nhất. Cảm nhận. Theo dõi và lắng nghe. Thấu hiểu bằng cách nào đó.



Vợ và hai đứa con xinh xắn của Sachs bị giữ trong phòng ăn ngoài tiền sảnh. Trông họ đầy tổn thương, đau buồn và bối rối tột độ. Họ biết ở đây có chuyện không ổn. Gia đình Sachs nhìn có vẻ vô tội.


Anh ta mỉm cười với tôi, một nụ cười kẻ cả chết tiệt. Gần như thể anh ta bị hóa đá ngay khoảnh khắc đó. Cảnh sát trưởng Hatfield rời khỏi chỗ tôi bước ra ngoài.



Anh ta bước ra trước ánh đèn máy quay truyền hình sáng chói, đóng vai của mình rất hoàn hảo. Anh ta mải mê với chính mình đến nỗi gần như quên mất Sachs.



Casanova chính là kẻ đã gọi điện thông báo về những món đồ lót phụ nữ, tôi thầm nghĩ. Tôi đã gần đoán ra kẻ đó là ai. Casanova đã làm điều này. Chính Casanova đứng đằng sau tất cả.



Tiến sĩ Wick Sachs đi qua tôi khi họ dẫn phạm nhân ra bên ngoài. Hắn mặc áo thun trắng và quần đen. Bộ quần áo đẹp đẽ ướt đẫm mồ hôi. Tôi tưởng tượng hắn cũng đang bơi trong giày, đôi giày lười màu đen khóa vàng ấy. Tay bị còng sau lưng. Tất cả vẻ kiêu ngạo ban đầu đều bay biến sạch.



“Tôi không làm gì cả,” hắn nói với tôi bằng giọng nghẹn ngào, yếu ớt. Đôi mắt khẩn nài. Chính hắn cũng không tin nổi. Rồi hắn phun ra điều lâm ly nhất. “Tôi không làm tổn thương phụ nữ. Tôi yêu họ.”



Khi đứng trên hiên nhà Sachs, một ý nghĩ điên rồ và vô cùng choáng váng vụt qua khiến tôi sững sờ. Cứ như thể tôi đang nhào lộn giữa chừng thì dừng lại vậy. Thời gian dừng lại. Đây chính là Casanova! Tôi chợt hiểu.



Wick Sachs là mô hình ban đầu chịu trận thay Casanova. Ngay từ đầu lũ quái vật đã lên kế hoạch đó; chúng đã có người giơ đầu chịu báng cho những vụ giết người hoàn hảo của chúng và cho de Sade[1] - như những chuyến phiêu lưu vậy.



[1] Nhà quý tộc, nhà văn, nhà Cách mạng người Pháp, nổi tiếng với những tiểu thuyết bạo dâm và khổ dâm.



Tiến sĩ Wick Sachs thực sự là Casanova, nhưng không phải là một trong những gã quái vật. Casanova cũng chỉ là bình phong. Hắn không biết gì về “kẻ sưu tập” thực sự. Hắn chẳng qua chỉ là một nạn nhân khác.